"Tôi không nhớ rốt cuộc tôi đã cho cô ấn tượng sai lúc nào, khiến cô cho rằng tôi có ý với cô... " Lục Cẩn Niên nhìn thẳng vào mắt Kiều An Hạ,dưới đáy là tảng băng trôi mảy may không tí nhiệt độ. Kế đó, anh tỏ lờixin lỗi nhưng nghe thế nào cũng như đang đả thương người khác: "Nếu quảthực có, vậy thì tôi phải nói tiếng xin lỗi với cô. Hi vọng cô thu hồicái ý niệm tự mình đa tình đi, đừng nói năng linh tinh rêu rao khắpnơi!"Lục Cẩn Niên nói quá mức trực diện, cũng quá mức đi thẳngvào vấn đề, làm cho Kiều An Hảo trong khoảng thời gian ngắn chậm lụtkhông hưng phấn nổi. Cô ngơ ngác nhìn Lục Cẩn Niên thật lâu, sau đó sắcmặt dầntrắng bệch, môi mím thật chặt, qua hồi lâu mới nặnđược một câu: "Những gì em nói với Kiều Kiều, anh đều nghe được hết?"Lục Cẩn Niên hoàn toàn phớt lờ lời Kiều An Hạ, chỉ trưng ra gương mặt lạnhlẽo mà rằng: "Mục đích hiện tại tôi ngồi ở đây rất đơn giản, chính lànói cho cô biết, thứ gì tôi đã không cần, thì bây giờ cũng không đinhặt!"Sắc mặt Kiều An Hạ lập tức tái xanh đến cực hạn, cô khẽrun rẩy, đôi mắt phiếm đỏ, nhưng cố chấp hít sâu một hơi đè ép xuống cái chua xót, tay gắt gao nắm chặt thành quyền, gắng lắm mới để cho bảnthân trông thật bình tĩnh. Cô nhìn chằm chằm vào Lục Cẩn Niên hồi thậtlâu, mới mở miệng hỏi: "Tại sao?"Kiều An Hạ căn bản không đợi Lục Cẩn Niên trả lời, liền thay anh đưa ra đáp án: "Là vì người con gái anh yêu sao?"Kiều An Hảo nhịn không được che miệng khe khẽ cười: "Đã qua nhiều năm nhưvậy, anh vẫn độc thân một mình. Điều này chứng tỏ anh không thể chungsống với cô gái đó. Cũng đã qua hơn mười năm, hơn mười năm rồi, chẳng lẽ anh còn chưa từ bỏ ý định?" Lục Cẩn Niên quét đôi mắt giá rétmang theo sự quyết tuyệt, gằn từng chữ, đánh thẳng vào trái tim Kiều AnHạ: "Cô yên tâm. Dù tôi có chết tâm, thì tôi cũng sẽ không để ý đến cô. "Kiều An Hảo ra sức bặm môi, tay siết chặt vô lăng. Lục Cẩn Niên nhìn kính chắn gió vài giây, sau lại lên tiếng, lần này giọngđiệu mặc dù lạnh, nhưng thấp thoáng tia bi thương: "Huống chi, cho tớibây giờ tôi vẫn không nghĩ sẽ buông tay cô ấy. "Kiều An Hạ bị câu nói sau cùng của Lục Cẩn Niên hoàn toàn làm sụp đổ triệt để vẻ ngụy trang bên ngoài. Nhiều năm qua, cô đã quen rất nhiều bạn trai, bất kể là người theo đuổi côtrước, hay là người cô theo đuổi, nói ngắn ngọn là chỉ cần Kiều An Hạ cô coi trọng, thì không có vụ không cưa đổ được. Nhưng chỉ riêng Lục Cẩn Niên... là ngoại lệ. Khi thời niên thiếu ngông cuồng, cô đã tháo xuống tất cả niềm kiêu ngạo vàtự trọng, chủ động tấn công theo đuổi anh. Kết quả đổi lấy lại là sựchán ghét của anh.