Ngày cuối tuần cũng đã đến, lúc này thì Lý Giai Thù, Lục Nam Kỳ, Lục Nam Trấn và Trần Dao đều đã chuẩn bị mọi thứ và sẵn sàng bay đến Nam Thành rồi. Có lẽ đây là lần đầu tiên trong suốt mười tám năm cuộc đời Trần Dao được đi máy bay, nên cô trông có vẻ như rất khẩn trương, còn Lục Nam Trấn ở bên cạnh cũng nắm chặt lấy tay cô đề trấn an. Cũng may là có anh ở đây, chứ không thì Trần Dao cũng không biết nên làm gì nữa. Dạo gần đây thì không chỉ có Lục Nam Trấn tìm cô, mà Lục Hạo Vinh cũng thường xuyên hỏi thăm sức khỏe của cô, còn mang thêm nhiều đồ bồi bổ do An Tương đích thân nấu đưa đến. Có lẽ An Tương còn sợ rằng Trần Dao còn giận bà ấy nên mãi chưa dám ra mặt gặp cô, chỉ dám len lén nhờ Lục Hạo Vinh đưa đồ đến cho cô. Hôm thì tổ yến, hôm thì canh sâm, hôm thì hoa quả, nói chung thì những gì tốt cho thai phụ và em bé thì bà ấy đều đưa đến. Nhưng đương nhiên Lục Hạo Vinh cũng không muốn lừa gạt Trần Dao, nên mỗi lần đưa đến thì ông ấy đều nói rõ là do An Tương chuẩn bị. Mấy lần đầu thì Trần Dao còn ngại nên không nhận, ép lắm thì cô mới chịu gật đầu, nhưng mãi về sau này thì có lẽ đã quen rồi, nên cô rất tự nhiên mà ăn. Chỉ mới có hơn một tuần thôi mà cô cũng cảm thấy bản thân tăng cân không ít rồi, lúc khám thai thì bác sĩ cũng đã dặn cô đừng ăn quá nhiều đồ bổ, nói chung thì cái gì nhiều quá cũng không tốt, hơn nữa bây giờ cô còn đang mang thai, lỡ mà có chuyện gì thì sẽ trở tay không kịp. Nhưng có lẽ là do may mắn, nên Trần Dao vẫn không sao, cô bây giờ đã hạn chế ăn lại rồi, nhưng do tấm lòng của An Tương quá lớn, nếu cô không ăn thì sẽ có lỗi với bà ấy lắm, nên mỗi thứ cô đều sẽ ăn một ít, còn lại thì cho Lục Nam Trấn. Còn nếu anh ngán quá thì cho Dịch Phong hoặc Lục Nam Kỳ, nói chung thì không bỏ phí. […]Ngồi trên máy bay gần hai giờ đồng hồ thì họ cũng đã đến Nam Thành, thời tiết ở Nam Thành tương đối ấm áp chứ không lạnh lẽo như Tây Thành, tuy nhiên thì đối với thân nhiệt của thai phụ như cô thì ở đây khá nóng. Nhưng họ cũng chưa đến được nhà tổ của Lý gia, đợi khi lấy đủ hành lý thì một nhóm bốn người liền bắt taxi đến ga xe lửa. Lúc này thì Lý Giai Thù cũng bắt đầu kiểm tra xem Đàm Tuyết Du có đến hay chưa, quả nhiên là cô ta đã đến đây rồi, không chỉ thế mà còn đang ở rất gần chỗ này nữa chứ, đến đây thì Lý Giai Thù liền giữ lấy tay của Trần Dao, rồi nói nhỏ:- Dao Dao, em nên cẩn thận một chút. Đàm Tuyết Du đang ở đây đó. Nghe vậy thì Trần Dao cũng theo phản xạ mà định nhìn xung quanh tìm kiếm, nhưng Lý Giai Thù lại lắc đầu nhẹ một cái, hi vọng rằng cô không bứt dây động rừng. Đợi khi đã lấy xong hành lý thì cả nhóm liền nhanh chóng di chuyển ra ngoài sân bay, lúc này thì Đàm Tuyết Du đã đứng chờ từ trước, nhưng khi thấy Lục Nam Trấn và Lục Nam Kỳ thì còn giả vờ ngạc nhiên bước đến, sau đó còn không biết liêm sỉ mà nhập hội với bọn họ, còn nói:- Anh Nam Trấn, anh Nam Kỳ, thật trùng hợp quá, hai người cũng đến Nam Thành sao? Em nghe nói lần này cầm sư Lý Bạc Minh sẽ tổ chức một buổi biểu diễn ở nhà chính Lý gia, em cũng đang đến đó, mọi người cũng vậy sao?Lý Bạc Minh trong miệng của Đàm Tuyết Du chính là ông nội của Lý Giai Thù. Nhưng tại sao Lý Giai Thù lại không biết chuyện ông nội sẽ mở buổi biểu diễn nhỉ? Mà còn tổ chức ở nhà tổ Lý gia nữa chứ, cái cô gái không não này biện lý do cũng quá vô lý rồi. Vốn dĩ Lục Nam Kỳ định nói gì đó nhưng Lý Giai Thù kìm cậu ta lại, sau đó còn bước đến chỗ của Đàm Tuyết Du nói:- Vậy sao? Chắc là ông nội tính cho tôi một bất ngờ đây mà, Đàm tiểu thư thật là tốt quá, cũng may là có cô nói với tôi chuyện này, chứ không là tôi lại thất thố với ông nội rồi. Tuy nhiên thì vẻ mặt của Đàm Tuyết Du bây giờ chính là sượng trân, từ nãy đến giờ cô ta chỉ chú ý đến Lục Nam Kỳ, Lục Nam Trấn và Trần Dao mà quên mất ở đây còn có Lý Giai Thù - cháu gái cũng là đồ đệ của Lý Bạc Minh. Nhưng cũng may là cô ta không biểu lộ sự ngạc nhiên ra mặt, còn nhiệt tình kéo tay của Lý Giai Thù, rồi nói:- Vậy chúng ta cùng nhau đi nhé? Lý tiểu thư, tôi là Đàm Tuyết Du, cô gọi tôi Tuyết Du là được rồi. Ngay lập tức thì Lý Giai Thù liền giả vờ gật đầu, còn nhẹ nhàng vỗ lên tay của Đàm Tuyết Du, nói:- Vậy Tuyết Du gọi tôi là Giai Thù là được rồi. Không cần câu nệ tiểu tiết làm gì, đúng không?Sau đó thì Đàm Tuyết Du và Lý Giai Thù lại sánh bước cùng nhau như hai người bạn thân, Lục Nam Trấn và Trần Dao thì đi cạnh nhau, chỉ riêng có Lục Nam Kỳ là lủi thủi đi một mình, quả nhiên cậu ta không nên đến đây mới đúng, tự nhiên cái bị cho ra rìa là sao vậy trời!