3 ngày sau, tại khách sạn Thương Ẩn tập đoàn Lam Thời tổ chức một buổi tiệc chúc mừng họ gia nhập lĩnh vực mới còn có việc thu mua thành công tập đoàn An Diệp, rất nhiều nhà đầu tư, kinh doanh, doanh nghiệp đều đến. Nhìn khung cảnh náo nhiệt trước mặt Diệp Hạ chỉ im lặng, đôi mắt chất chứa đầy nỗi buồn, nhìn họ vui vẻ lòng cô càng nặng trĩu. Phút chốc mọi người hướng mắt về phía trung tâm sân khấu là Lam Hạo cùng Lý Huyền Ngọc, họ xuất hiện bên cạnh nhau trong khi đó người được gọi là Lam phu nhân lại chỉ có thể ở bên dưới ngước nhìn. Ngụy Thành ở phía dưới cũng cảm thấy đau lòng thay cô nhưng lại không thể lên tiếng mà bảo vệ vì hiện tại anh không thể mạo hiểm. Lam Hạo trên sân khấu dùng ngữ khí lạnh lẽo, cùng dáng vẻ đầy quyền lực:- Cảm ơn các vị hôm nay đến cùng Lam Thời nâng ly chúc mừng, thật sự cảm ơn các vị. Hôm nay nhân dịp tôi Lam Hạo tuyên bố từ nay An Diệp sẽ đổi tên thành L. N sẽ trực thuộc Lam Thời. Từ nay mong các vị chiếu cố L. N... - Được... được (vỗ tay)- Lam tổng yên tâm... - L. N đúng là một cái tên rất lạ nhưng cũng rất đặc biệt... Tiếng bàn tán cùng âm thanh vỗ tay khiến không khí trở nên náo nhiệt, nhưng trong đám đông ấy có hai người không vui vẻ. Họ cứ như vậy im lặng mà ngắm nhìn... - Ngụy tổng mời anh một ly, chúc mừng chúng tôi... Trịnh Vân Tuyết đi đến trước mặt Ngụy Thành cầm ly rượu trên tay mời, nét mặt mang đầy ý cười nhưng cũng đầy suy tính. Ngụy Thành đón lấy ly rượu gật đầu thay lời, uống một ngụm. Trịnh Vân Tuyết nhìn thấy ánh mắt đầy vui lòng, sau đó gật đầu chào rồi quay người bước đi. Vừa đi vừa mỉm cười, lấy điện thoại gửi một tin nhắn “ cá cắn câu”. Lam Hạo ở trên lầu nhìn xuống ly rượu sóng sánh ánh đỏ, cùng cảm giác khiến người lưu luyến nơi đầu lưỡi nhưng trong ly rượu đó lại pha chút chất lỏng mới mẻ, khiến người ta một khi uống vào sẽ không khống chế. Ánh mắt đầy sắc lạnh, bàn tay mân mê ly rượu trên tay mỉm cười... Trong căn phòng 502 ở Thượng Ẩn trên nền đất quần áo ngổn ngang, trên chiếc giường một nam một nữ ôm nhau ngủ say. Ánh nắng chiếu vào khiến người trên giường tỉnh giấc, vừa mở mắt hai ánh mắt chạm vào nhau vô thức làm họ sợ hãi chỉ muốn đây là giấc mộng nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt lại là hiện thực đau lòng. Ngụy Thành lúng túng mặc quần áo vào, Diệp Hạ cứ như vậy ngồi yên không chút thay đổi, ánh mắt đầy vô hồn, bàn tay đan vào nhau xiết chặt cô không khóc, mà chỉ im lặng. Ngụy Thành hít một hơi thật sâu, mở lời phá vỡ không khí khó xử:- A Hạ cậu không sao chứ? Hay là mặc đồ vào sau đó chúng ta ngồi xuống cùng nhau giải quyết được không? A Hạ cậu đừng như vậy mình thật sự rất sợ, đứng dậy trước được không. Sau đó cậu muốn đánh mình, mắng mình hay chửi mình cũng được. - ... Diệp Hạ nhìn người trước mặt sau đó lặng lẽ bước vào phòng tắm, cứ như vậy qua nửa tiếng cô ấy bước ra ánh mắt đầy vẻ bi thương, mệt mỏi. Ngồi xuống trước mặt Ngụy Thành, cô không trách cậu vì cô biết là có người hại họ, trong đầu xuất hiện hình ảnh của Lý Huyền Ngọc... Vừa định mở lời cánh cửa phòng bật mở, Lam Hạo cùng Trịnh Vân Tuyết bước vào, ánh mắt không bất ngờ mà dường như biết trước, bình thản ngồi xuống, đưa tay ra hiệu Sở Du. Sở Du đưa cho Lam Hạo một tập hình ảnh, là hình của hai người họ. Ánh mắt Diệp Hạ đầy nghi hoặc cùng không tin, cô cứ lắc đầu ánh mắt trở nên đỏ. Lam Hạo lên tiếng, khiến từng điều biến thành sự thật, không tin cũng phải tin:- Ngụy tổng đêm qua rất thú vị đúng không, vợ của tôi làm cậu hài lòng không! Hhm... - Lam Hạo anh điên rồi... cô ấy là vợ của anh, tại sao anh lại làm ra chuyện này với cô ấy... Tại sao?- (Cười) Tại vì cô ta xứng đáng, cậu yêu cô ta nên tôi tác thành cho hai người, yên tâm cô ta sớm muộn gì cũng sẽ là của cậu... Diệp Hạ cô phải biết ơn tôi vì tôi cho cô cơ hội trở thành mẹ một lần, nhưng đứa trẻ này lại không phải con tôi mà là con cô với người bạn thân nhất. Cảm giác rất mới lạ đúng không?- Lam Hạo anh điên rồi... anh thật sự điên rồi... lại có thể đem vợ mình cho người khác. Dù anh không yêu cô ấy cũng không thể đem cô ấy cho người khác trong khi anh vẫn là chồng của cô ấy... Lam Hạo (Ngụy Thành tức giận liên tục mất bình tĩnh) - Bình tĩnh nào... Ngụy tổng (cười). Tôi đến đây chỉ để đưa cô ta về cậu nhất định phải kiên nhẫn chờ đợi, tôi còn có món quà muốn tặng... - ... Sau đó Diệp Hạ bị đưa đi, Ngụy Thành chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ấy, Trịnh Vân Tuyết tuy rằng rất không thích Diệp Hạ nhưng cùng là phụ nữ nỗi đau bị chính người mình yêu đem tặng cho người khác khiến cô ta không khỏi rùng mình. Trong căn phòng vốn dĩ được bày trí tinh xảo, rộng lớn lại có một người phụ nữ ngồi trên chiếc ghế gần cửa sổ nhìn ra bên ngoài, không gian bị ngăn cách bởi tấm kính vô tình, chỉ có thể sống trong sự trói buộc giống như lồng giam chỉ là cô ấy không bị xiềng xích. Nhưng bị ngăn cách với thế giới bên ngoài chẳng khác gì tù nhân, tự do bị tước đoạt. Diệp Hạ đã ở trong lồng giam vô hình này đã ba tháng, những người cô yêu thương không ở bên cạnh cô hằng ngày cứ phải đối diện với bác sĩ và y tá, mỗi lần họ xuất hiện trái tim cô như bị bóp nghẹt, muốn trốn khỏi nơi giống như địa ngục nhưng cô không thể... Diệp Hạ đã không biết bản thân mình dùng nước mắt rửa mặt bao lần, chỉ biết nếu hiện tại cô đối đầu với Lam Hạo thì sẽ không thể bảo vệ được sinh mệnh đang lớn dần từng ngày. Đưa tay xoa nhẹ lên bụng mình, Diệp Hạ tựa hồ như mỉm cười, cũng tựa hồ như đau khổ, vì đứa trẻ này vốn dĩ vô tội, cho dù nó đến vì lí do gì cô cũng không thể từ bỏ nó, cho dù sự xuất hiện của đứa trẻ khiến cuộc đời cô là tuyệt vọng, cho dù là sự sắp đặt cô cũng không thể hận nó... Có trách chỉ trách cô và họ vì chữ yêu, vì chữ hận mà tự cuốn mình vào bi thương, đi vào bước đường chẳng thể quay đầu. Còn nhớ ngày hôm đó, Lam Hạo đưa cô về nhà giam cầm cô trong căn phòng này, mỗi ngày đều có bác sĩ đến khám cho cô. Mục đích chỉ muốn biết cô có thai hay không! Lúc đó trái tim cô đau khổ, tuyệt vọng khi biết tất cả là sự sắp đặt của anh ta, tâm trí trống rỗng cứ như con rối mặc người ta điều khiển... Bỗng một ngày họ thông báo rằng cô đã mang thai đứa bé đang rất tốt, chỉ cần điều dưỡng cơ thể có thể bình an mà sinh ra. Giây phút nghe được bản thân mang thai trái cô chợt cảm thấy ấm áp, nước mắt vô thức rơi lần đầu tiên có một sinh mệnh đang ở trong bụng cô, là một đứa trẻ, là con của cô... Giây phút đó đứa trẻ ấy trở thành động lực, trở thành lí do để cô tiếp tục chống đỡ qua từng ngày. - Lam tổng, phu nhân cô ấy mang thai rồi!- Nếu đã có thai vậy chút ý cô ta một chút... đừng để cô ta làm hại đứa con này... - Chúng tôi biết phải làm gì, Lam tổng. Lam Hạo bước ra khỏi phòng, chỉ để lại một câu, sau đó cũng không bao giờ xuất hiện. - Diệp Hạ nếu cô có ý định tự hại mình thì cô cũng biết mẹ cô, anh trai cô sẽ không chỉ đơn giản phải sống cuộc sống hiện tại mà có thể sẽ gặp được ba cô, Diệp Hạ đứa trẻ đó nếu có mệnh hệ gì cô cũng biết hậu quả... đừng để tôi thất vọng về sự bao dung của cô... - ... Kể từ lần đó Diệp Hạ không làm gì có hại cho mình, chỉ là mỗi đêm cô vẫn nhớ về nỗi đau ngày hôm đó, cô có thể cố gắng đứng lên vì mọi thứ nhưng anh ta lại dùng cách này để trả thù, mỗi đêm cô lại càng ghê tởm Lam Hạo... Nhìn ra ngoài bầu trời đầy nắng trong lòng không biết mẹ và anh trai như thế nào, không biết Lam Hạo có gây khó dễ cho họ không. Diệp Nhất đang làm việc ở một công ty nhỏ trực thuộc Lam Thời, tuy rằng không muốn nhưng anh ta đang tìm cách đưa An Diệp trở lại. Vừa ngồi xuống chỗ làm một phong bì ở trên bàn đập vào mắt, Diệp Nhất cầm lấy, mở ra vừa nhìn thấy tất cả rơi xuống đất, cả người dường như không còn sức lực, ánh mắt đầy đau khổ, đứa em gái đáng thương của anh, tại sao lại như vậy!... Vùi đầu tuyệt vọng, cảm giác đau nhói trong lòng, sự bế tắc không lối thoát... Nhà họ Triệu Vũ đang nói chuyện điện thoại với một người, ánh mắt đầy mong chờ cùng nụ cười đầy ẩn ý. - Chị, chị cuối cùng cũng chịu quay về rồi...