Thôn phệ đầu trùng mèo này, Đỗ Phong từ trong kí ức của nó thấy được một số thứ hay ho. Chẳng là khi tận thế vừa xảy ra, vừa hay đầu mèo đực này đến mùa động dục, ra ngoài kiếm con cái phóng túng một phen. Tìm được nửa ngày trời mới phát hiện ra một cô mèo tam thể tại một khu đất trống, nơi đây có hai khối cầu một lớn một nhỏ. Theo như Đỗ Phong nhận định thì hai khối cầu này chính là trứng của hỗn độn trùng. Trong hệ thống sinh sản của hỗn độn trùng, có chia làm hai cá thể đực và cái. Bọn chúng lấy mẫu hệ làm chủ, con cái to và mạnh hơn con đực. Bình thường một con mẫu trùng sẽ có một con cận vệ giống đực đi cùng, để bảo vệ mẫu trùng đó. Cho nên khi hai con mèo này phóng túng tại đây, vừa hay trở thành vật kí sinh của hai con hỗn độn trùng này. Con cận vệ tiến vào xác của con mèo đực, còn con mẫu trùng thì tiến vào thân con mèo cái, và hiện tại đầu mèo đực này đang đi kiếm thức ăn về tổ đây. "Hay nha, lại có điểm kinh nghiệm. " Đỗ Phong vui vẻ thu hết đống đồ đạc tại cửa hàng tiện lợi vào tiểu thế giới, sau đó hướng một nơi khác rời đi, không đi theo lịch trình ban đầu, bởi hắn muốn săn đầu mẫu trùng này. Vừa rồi căn nuốt thôn phệ đầu trùng mèo kia, Đỗ Phong phát hiện mình không những có thể tích hợp mã gen của mèo, mà mã gen của hỗn độn trùng cũng theo đó tinh thuần, biến đổi về chất. Trước đây, muốn sử dụng sức mạnh của Trùng Tử, thì hắn phải biến sang Trùng dạng, từ đó cải tạo cơ thể theo mã gen của Trùng Tử mới có thể sử dụng khả năng của chúng. Nhưng sau khi thôn phệ hỗn độn trùng trong thân xác của con mèo, Đỗ Phong không cần phải biến sang Dạng Trùng vẫn có thể vận dụng khả năng của những mã gen khác bằng cách biến đổi một bộ phận. Ví dụ: Như trước, hắn có thể sử dụng khả năng của con mèo nhưng với điều kiện phải chuyển sang dạng trùng. Nhưng lần này hắn vẫn ở dạng người, chỉ cần thay đổi cấu trúc bộ phận, phía bàn tay có thể duỗi ra những móng vuốt, thay đổi con ngươi có thể sở hữu phản xạ của mèo. Nhưng nó chỉ dừng ở sức mạnh tối đa của Nhân dạng, không thể chạm tới sức mạnh toàn thịnh của Trùng dạng. Vì thế, trong những lúc cấp bách, biến về dạng Trùng đánh nhau vẫn là an toàn nhất. Theo như thông tin mà Phong tiếp nhận được, thì đầu mẫu trùng kia thấp cũng phải cấp linh, cao thì là cấp sư đổ xuống. Nếu thôn phệ được, mã gen hỗn độn trùng của Đỗ Phong sẽ thay đổi hoàn toàn, có khi còn được thăng cấp đây. Nên nhớ, hiện tại mã gen hỗn độn trùng mà Đỗ Phong sở hữu mới chỉ là một đầu cấp thấp hỗn độn trùng. Nếu xét trong hệ thống phân cấp, hắn chỉ là một đầu trùng cận vệ. Nói mới nhớ, nếu vậy thì chỗ bản thân bị con trùng cận vệ này cắn nuốt khi trước, chắc chắn có tồn tại mẫu trùng, chỉ là khi đó bị bản thân cắn nuốt, cận vệ trùng không thể bảo vệ mẫu trùng, với lại lúc đó vì lo cho đám người kia, Phong cũng không để ý đến, hiện tại nhắc lại, hắn mới nhớ tới a!"Xử lý xong đầu mẫu trùng này, xem xét quay lại nơi đó tìm tòi thực hư mới được. Không thể để chúng nhơn được!" Đỗ Phong tự lẩm bẩm, hướng về phía một toà biệt thự cỡ lớn đi tới. Theo như trí nhớ của con trùng mèo kia, thì nơi trú ngụ của bọn chúng chính là nơi khu nhà biệt thự trước mặt này. Nơi đây nằm giáp ranh với khu vực phía Đông, cho nên xung quanh là những căn nhà cỡ lớn, chúng khang trang đồ sộ và tràn đầy tráng lệ của quý tộc nay lại trở nên hoang vu, u ám. Bình thường khu vực giữa vùng phía Đông và vùng phía Nam sẽ bị ngăn cách bởi một rào chắn, có an ninh tuần tra, canh phòng. Nhưng hiện tại bị tận thế phủ đầu, bảo vệ an ninh không còn, rào chắn cũng bị tàn phá, xác chết la liệt. Một nơi cao quý như vậy cũng trở nên tầm thường, không khác biệt gì những khu vực sống của thường dân, có chăng cũng chỉ là một không gian rộng lớn kèm theo chút bụi bặm hoang sơ và ít xác người hơn mà thôi. Khi còn sống thì phân biệt giàu nghèo, khi chết rồi mới thấy bình đẳng như nhau. "Mọi vật chất không thể cầm theo khi bản thân đã chết! Sống cả một đời người vì tiền, hiện tại tận thế đến, chỉ có thể trở thành một kẻ tầm thường chết đi, hoặc liều mạng cầu sinh!" Đỗ Phong có chút cảm thán, tư duy của ông Hùng khiến hắn nhìn nhận cuộc đời bằng con mắt khác xưa. Không còn sự non nớt, ngông cuồng mà là sự thấu hiểu và cảm thông. Cầm theo cây thương, Đỗ Phong cùng Đại Minh hướng về phía trung tâm của khu biệt thự đi tới, nơi đó có một toà nhà to lớn nhất đang trị vì, nhìn uy thế của căn biệt thự này, Đỗ Phong có thể đoán tám đến chín phần mười người chủ trước đây của căn biệt thự này cũng không phải dạng tầm thường. Chỉ những kẻ có quyền có thế mới được ở những nơi như này.