Anh em nhà Prince - Thanh Liên Dữ Chước Chương 5 - Nói chuyện "Ôi, các dũng sĩ Quidditch của ta, các con tập luyện xong rồi à?" Slughorn cười, tiến lại, "Để ta đoán xem vì sao các con lại đến... " "Đừng đoán, viện trưởng, chúng ta để xin cho Harry thành tầm thủ của nhà, chính thức tham gia thi đấu. " Đội trưởng đội Quidditch nhà Slytherin, Marcus cực kỳ kích động cắt ngang Slughorn. Severus chưa rời đi cùng Harry hai mặt nhìn nhau. Slughorn thật cao hứng mà đồng ý, Marcus chạy nhanh, đưa tờ hợp đồng để Slughorn ký tên. Slughorn thầm nghĩ, ông trời đứng về phía hắn rồi, Harry và Severus đều đang ở đây, hắn hoàn toàn có thể đem chuyện mình tò mò mà hỏi cho rõ ràng. Nhưng lúc hắn ngẩng đầu lên, Harry đã nói với Marcus rằng mình có việc với Severus, nhanh chóng kéo Severus đi. Harry kéo Severus đến phòng bếp, cũng là giờ ăn rồi, từ lúc phân nhà đến giờ, y còn chưa có dịp nói chuyện với Severus, nhưng giờ nên nói gì với Severus đây. "Ngươi kéo ta đi đâu?" Severus đi theo y nửa ngày, không hiểu Harry muốn làm gì, hiện tại là giờ ăn mà Harry có vẻ không định đi đại sảnh. Làm một Ravenclaw có kỷ luật, Severus không có nhiều thời gian rảnh để khám phá lâu đài. Harry dựng ngón trỏ trên môi, nói: "Chúng ta đến nhà bếp của Hogwarts. " "... ... " Severus biết là đi ăn bèn không suy nghĩ nhiều nữa, dù sao, Harry cũng luôn chủ động báo cho hắn y định làm gì. Cầm thức ăn, Harry mang Severus đến chỗ ẩn nấp, y biết Severus không thích bị người khác nhìn trộm lúc nói chuyện, hơn nữa, y cũng muốn nói chuyện với Severus một cách riêng tư. Severus, y phát hiện Severus lớn đặc biệt nhanh, vóc dáng của y lại giống như bị nguyền rủa, không lớn hơn chút nào. Severus nghiêng đầu nhìn y. "Sev, lâu rồi chúng ta không nói chuyện. . " Harry nói, giọng điệu buồn bực. Severus nhướng mày: "Ngươi nghĩ là tại ai?" "Ta biết là ta sai... ... ta muốn ở bên cạnh ngươi... nhưng mà ta luôn quyết định sai... ta cho rằng ngươi sẽ lựa chọn Slytherin... " Harry nói một cách gian nan. Y không nói chuyện với Severus lâu lắm rồi, y hơi sợ hãi, lại có chút mong chờ. Lúc đối mặt với Severus, y luôn lo sợ, bất an. Cho dù y hạ quyết tâm muốn ở bên Severus, phải bảo vệ hắn, cho hắn thứ tốt nhất... ... nhưng cho tới bây giờ, mấy việc y làm thật vô dụng, thậm chí Severus cũng không thích y lắm. Việc này khiến Harry nhụt chí. Severus dựa lưng vào tường, gương mặt tái nhợt vì được ánh hoàng hôn chiếu và mà có vẻ nhu hoà đi hẳn, hắn nhìn Harry bất an do dự, mày nhíu lại, quyết định châm chọc không quá sắc bén: "Ngươi xem này, ngài Harry Prince, ngươi cho rằng, ngươi cho rằng, luôn là ngươi cho rằng... ngươi có nghĩ tới suy nghĩ của ta không? Ngươi không biết ta nghĩ gì, nếu muốn biết thì sao lại không hỏi?" "Nếu ta hỏi ngươi, ngươi sẽ trả lời ta sao?" Cho dù Severus đã nhẹ nhàng hơn nhiều, Harry vẫn cảm thấy mình vừa bị mắng. Đúng thật là y chưa từng hỏi ý Severus -- Severus đã hoàn toàn khác trước, bọn họ ở cô nhi viện, Severus gọi y, một linh hồn, là Potter ca ca, Severus được Margaret nữ sĩ coi trọng, Severus vào Ravenclaw... Harry vẫn luôn cho rằng mình hiểu Severus, nhưng đó là ký ức đời trước, trải qua những chuyện khác nhau, người cũng sẽ khác, nên cho dù y hiểu Severus đời trước đến tận xương tuỷ, thì Severus đời này vẫn là người khác hẳn, hắn không phải Snape đã gánh chịu quá nhiều, không phải vị gián điệp hai mang cô độc, tuyệt vọng kia. Nhưng cách y đối xử với Severus lại hoàn toàn là thái độ mà y nghĩ mình sẽ đối xử với giáo sư Snape. Thì ra, y không hiểu Severus, dù chỉ một chút. Còn những chuyện nói là làm vì Severus, kỳ thật luôn làm dựa trên phán đoán của y với giáo sư Snape, mà Severus, người chân chính ở bên y, người y luôn mồm kêu là "Sev" thì y không hề ngó ngàng. "Ta xin lỗi, Sev. " Harry nói, cảm xúc chùng tới tận đáy lòng. Severus giải quyết bữa tối của mình, còn bất mãn hơn với Harry: "Ngươi có thể thử hỏi ta, trả lời hay không cũng tuỳ tình huống chứ. Hơn nữa, ngươi nói xin lỗi là có ý gì? Ta không cần lời xin lỗi nói mồm, ngươi nên làm gì đó thực tế hơn. " "Ta... ... " Theo phản xạ, Harry định nói sẽ làm bánh kem cho hắn, "Ngươi muốn ta làm gì?" Y định làm gì thì nên hỏi Severus. Đột nhiên y nhanh trí nghĩ ra. 『 còn chưa đến mức vô phương cứu chữa. 』Severus không trả lời, khó khăn lắm mới thấy được nụ cười hiếm hoi của hắn, "Ta chỉ cần ngươi làm vậy là được. " Ngay sau đó, Severus liền rời đi. ☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆*☆ Mong muốn của Severus có thể nói là nhiều, cũng có thể nói là không nhiều lắm, ít nhất, chút hi vọng đặt trên Harry thì không nhiều. Với hắn mà nói, Harry rất đặc biệt, từ bé bọn họ đã ở bên nhau, Harry rất được yêu thích, mà hắn có tính cách âm trầm, chưa bao giờ chơi được với đám trê con ầm ĩ kia. Bởi thế, có người nói, thật đáng tiếc khi Harry có anh em như hắn -- Từ lúc gặp James Potter, hắn còn nghe được mấy lời nói kiểu này nhiều hơn. Giống như con chó đen kia, người sói kia, còn cả sư tử cái tíc đỏ kia nữa... So với hắn, Harry còn giống anh em của James Potter hơn, diện mạo của bọn họ cực kỳ giống nhau, đầu tóc rối, chiều cao không chênh lệch bao nhiêu,... tính cách đều rất Gryffindor. Severus nhìn còn không khỏi hoài nghi thân phận của Harry. Khác với người bình thường, dù có hoài nghi thì bọn họ cũng chỉ là hoài nghi thôi, nhưng Severus lại thật sự đi làm rõ. Tuy rằng chứng thực được Harry và James Potter không có quan hệ huyết thống, nhưng đồng thời cũng xác định Harry chẳng có quan hệ huyết thống với hắn nốt. Mấy việc này Harry đều chưa biết, Severus cũng không định cho Harry biết. Hắn tuyệt không muốn Harry biến mất khỏi cuộc đời mình. Sự gắn bó do quan hệ huyết thống của họ không tồn tại, Severus không nghĩ được lý do khác để giữ Harry lại bên mình. Đáng mừng là hắn vẫn rất quan trọng với Harry, điều này khiến Severus an tâm hơn. "Severus, ngươi đã trở lại rồi, giáo sư Slughorn nói gì?" Lovegood xoa xoa mắt mình, lau khô nước mắt do vừa ngáp. Nghe âm thanh còn mang chút mơ màng, lười biếng, Severus cũng không để ý, hắn chẳng trông mong gì Lovegood có thể dọn dẹp đài thực nghiệm trong lúc mình ra ngoài. "Ừm, vấn đề gần như đã được giải quyết, ngày mai lại làm thêm vài thí nghiệm, chắc sẽ đạt hiệu quả chúng ta mong muốn. " Severus đưa báo cáo cho Lovegood, "Bây giờ đã khuya rồi, ta phải về ký túc xá để học, mong ngươi hãy chỉnh trang lại chính mình, và nhớ quét tước sạch sẽ đài thực nghiệm. Học trưởng, ngươi không cần ra vẻ lười nhác đến vậy. " Lovegood bị Severus nhìn chằm chằm, đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Severus hoàn toàn không có ý định nói thêm nữa, trực tiếp ném báo cáo xuống, lại đưa cho Lovegood một phần ăn tối rồi đi. Lovegood cố gắng dọn cho nhanh, nếu ngày hôm sau Severus đến đây mà thấy hắn chưa làm gì, thì kết cục của hắn chỉ có chết hoặc bị Severus vứt bỏ. Đôi khi hắn thật sự không rõ, mình hay Severus mới là học trưởng. Có lẽ là do thiên tài không giống người thường như hắn. - -----------------------------------Tác giả có lời muốn nói: Hắc hắc hắcCảm giác giống như cốt truyện đã qua nửa bộ dángPhi thường cảm tạ 『 thanh phong không từ trước đến nay 』 cùng 『 tử thụ 』 đồng học đầu lôi duy trìBái tạ!!!