Trên mặt Hàn Thiên thoáng có nét e ngại, Đông Phương Thái Ngọc vừa rồi vẫn còn hùng hổ muốn đánh muốn giết, tại sao bây giờ lại mời hắn về phòng bàn chuyện?, hắn thà nói hết sự tình ở nơi hỗn độn này, còn hơn theo Đông Phương Thái Ngọc đến một chổ quái quỷ khác nữa, ai biết được nàng ta còn trò ma gì muốn thực thi nữa hay không?. Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền tỏ nét nghi ngại nói. -muốn bàn chuyện chính sự, ở đây bàn được rồi, cần gì phải đi đến nơi khác làm gì cho thêm phiền hà?. Gương mặt hấp dẫn tiêu hồn của Đông Phương Thái Ngọc thoáng có nét thú vị, khẽ nhìn sang vai trái lúc này vẫn còn đang hiễn lộ một vùng da thịt trắng trẻo non mềm, nàng ta lại nhìn Hàn Thiên tỏ nét bất đắc dĩ nói. -như Hàn công tử cũng thấy đó, xiêm y trên người ta hiện tại xộc xệch không ít đi, ta thân ở nơi phong hoa thế này, tất nhiên không mấy để tâm đến chuyện ăn vận kín đáo giữ kẻ, bất quá Hàn công tử là anh hùng hảo hán, há lại để mấy thứ phong tình phàm tục kia ảnh hưởng đến đạo cảnh?. -vì để giữ tâm cảnh chính chắn, khắc kỷ cho công tử, ta không thể không đi thay một bộ xiêm y mới đi?, với lại bàn ghế trong phòng này hiện tại đều đổ vỡ hết cả, chúng ta chẳng lẽ ngồi dưới đất nói chuyện hay sao?, xuân nguyệt lâu dù gì cũng có được chút tiền, không đến nổi một căn phòng gọn gàng ngăn nắp khác, cũng không chuẩn bị được để tiếp khách. -hay công tử sợ chốn rèm lụa màn gấm, ta sẽ làm chuyện bất chính với công tử?, nếu công tử không thích mỹ nữ như ta, xuân nguyệt lâu có không ít nam đinh dáng mạo tuấn tú, biết đâu trong số đó có người công tử vừa ý?, chỉ cần công tử nói một lời, bất kể nam đinh nào trong xuân nguyệt lâu, ngài đều có thể chọn để đại diện bàn công sự với ngài, ta sẽ chịu khó lánh đi cho khuất mắt ngài vậy. Đông Phương Thái Ngọc nói một tràn đều là lời thiên kinh địa nghĩa, không phải lý do quá lớn, nhưng cũng không đủ nhỏ để người ta có thể bỏ mặt chẳng nghĩ đến, từng lời từng chữ gần như đều có ý nghĩa ẩn của nó, nàng ta nói câu đầu, liền có ý đá xéo Hàn Thiên cô lậu quả văn, cổ hủ như lão nhân. Nói câu thứ hai liền biến Hàn Thiên thành người thô thiễn, là khách nhân lại không chú tâm đến hoàn cảnh ngoại giao với gia chủ, lúc nào cũng có thể tùy hứng bỏ đi phép tắc. Đến câu thứ ba, Đông Phương Thái Ngọc liền châm biếm thẳng, Hàn Thiên hắn không phải nam nhân, nếu là nam nhân, sao nữ nhân tuyệt mỹ nhất thế gian ở trước mắt hắn, hắn lại hành xử như với nam nhân khác vậy?, đến một chút nhu tình thấu ý cũng không có?, người như hắn, nên để nam nhân khác chiếu cố tận tình sẽ hợp lý hơn. Hàn Thiên là người như thế nào chứ?, hắn sống hai đời, trãi qua đủ thứ chuyện, gặp qua bao nhiêu loại người, chứng kiến bao nhiêu hoàn cảnh éo le, mấy lời châm chọc đá xéo kia, hắn nghe là hiểu hết, hắn chỉ là bất ngờ trước lời lẽ sắc xảo, cùng cách ứng xử vô cùng mỹ diệu của Đông Phương Thái Ngọc mà thôi. Rõ ràng là bản thân sai, sau mấy câu nói lại thành người khác sai, rõ ràng nàng ta dè bĩu người khác, nhưng người khác lại không cách nào phát tác, trước một câu anh hùng hảo hán, sau một câu ngươi có ý nghĩ kỳ quái với nam nhân à?, không sao hết, là anh hùng hào kiệt, sở thích như thế nào đều vẫn là anh hùng hào kiệt, ta là người hiểu thế đạo, xuân nguyệt lâu là người hiểu thế đạo, chúng ta đều đồng cảm với ngươi!. Rõ ràng tự nhận bản thân mình là đại mỹ nữ, nếu là người thường, tất nhiên nói câu này sẽ bị cho là tự luyến, không hiểu chuyện, thế nhưng lời nhìn nhận ấy do Đông Phương Thái Ngọc nói ra lại khiến người khác chẳng thể phản bác câu nào, rõ ràng nàng ta là đại mỹ nữ thật, ở trên đời này hiếm có người sánh ngang, càng đừng nói có ai đó khả dĩ đẹp hơn ta. Nếu không tự nhận bản thân là mỹ nữ, nói mình chỉ thuộc hàng tầm tầm, khiêm tốn thái quá như thế, càng khiến người ta đánh giá, rốt cuộc Đông Phương Thái Ngọc nói một tràng, Hàn Thiên liền tự nhận bản thân không đủ lời lẽ và trình độ đôi co với nàng ta, Đông Phương Thái Ngọc rõ ràng có tài ăn nói vô cũng mỹ diệu. Dù là Lưu Mộ chỉ sợ cũng thua nàng ta vài thành, Hàn Thiên trước nữ chủ nhân của xuân nguyệt lâu này, chỉ có thể tự cảm thán trong lòng, cho dù là người nào tiếp xúc với Đông Phương Thái Ngọc, kết quả có thể đều sẽ bị nàng ta dẫn dắt, cuối cùng bản thân liền như khôi lỗi, mặc cho nàng ta tùy ý sắp xếp, người lợi hại bực này, Hàn Thiên hắn quả thực mới thấy lần đầu. Hắn tự cười một cái, cảm thấy sau khi giải quyết chuyện lần này, hắn phải cẩn thận hơn nếu gặp lại Đông Phương Thái Ngọc, à không…làm gì có lần sau nữa chứ?, mỹ nữ tuyệt trần, tâm cơ thâm sâu, lời lẽ như thiên quân vạn mã, có thể một tiếng lật thành, một câu khuynh quốc. Đây căn bản là một đại họa, một vưu vật trời sinh, mang đến họa thủy khôn lường, nàng ta giống một cái đầm lầy không đáy, thế nhưng bên trên lại là thủy thảo xinh đẹp khôn cùng, vừa quyến rũ đến tận xương cốt, vừa nguy hiễm đến đáng sợ, nếu dính tới nàng ta, e rằng đời này Hàn Thiên hắn sẽ khó gặp chuyện hảo sự. vậy nên dù Đông Phương Thái Ngọc xinh đẹp nhường nào?, tài trí đến đâu?, Hàn Thiên hắn đều không muốn dây vào, nghĩ ngợi ít lâu, hắn liền cười khẩy một tiếng, coi như khí độ không chấp lời nữ nhi đáp. -đến phòng cô thì đến phòng cô vậy, có thể cô không biết, thế nhưng Hàn Thiên ta cũng có một bộ mặt rất đáng sợ đấy, nếu cô dám đùa bỡn ta?, cẫn thận tấm thân ngàn vàn của cô khó thoát bị dày vò không thương tiếc!. Thực ra Hàn Thiên hắn chỉ định đùa một câu, bất quá nhìn ánh mắt hắn lúc nói đầy nét uy áp cùng bá khí, giống như hắn thực sự đã từng là đại tà thần, dày vò không biết bao nhiêu thiếu nữ, Đông Phương Thái Ngọc chẳng hiểu sao nét mặt liền có chút thất thố, vài tia nhiệt khí tràn lên mặt, nội tâm nhất thời bấn loạn trong phút chốc, bất quá nàng ta điều tiết cảm xúc rất tốt, nét thất thố trong giây lát đã được giấu đi. Cảm thấy Hàn Thiên dường như đã bớt sự phòng ngừa, cộng với việc muốn làm giảm không khí căn thẳng giữa hai bên, Đông Phương Thái Ngọc liền cười hòa nhã nói. -được rồi, lần này ta đương nhiên sẽ không có ý đùa cợt nữa, nếu Hàn công tử không để tâm, vậy mời ngài theo ta. Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền nhìn sang viêm thần mãng sủng ái nói. -tiểu hồng trở lại bình thường đi thôi, bọn họ hiện là khách nhân. Viêm thần mãng sau khi nghe Đông Phương Thái Ngọc nói, liền từ một đầu cự mãng dài hơn ba trượng, thoáng cái hóa nhỏ thành tiểu xà dài cỡ một thước, quay trở về bên người nàng ta. Tiểu kim long thấy đối thủ rời đi, cũng không tiếp tục ở trong trạng thái cự hóa nữa, mà biến nhỏ trở lại bay lên vai Hàn Thiên, bước ra khỏi phòng, Đông Phương Thái Ngọc đang đi trước bất ngờ đánh tiếng hỏi. -viêm thần mãng của ta là dị thú từ thái cổ truyền thừa xuống, dù chỉ mới giáng sinh chưa lâu, thế nhưng trong hàng ngũ yêu thú tứ cấp, chưa từng có yêu thú nào khác chống nổi nó quá mười chiêu, không biết đầu yêu thú kia của Hàn công tử là giống loài gì, lại có thể cường hãn đến mức đánh ngang ngữa với viêm thần mãng của ta vậy?. Hàn Thiên theo sau Đông Phương Thái Ngọc, bất giác ngửi được mùi thơm ngọt ngào tôn quý trên người nàng, nội tâm liền thoáng dấy lên những cảm giác khác lạ, tuyệt thế mỹ nữ như Nhược Mộng hay Đông Phương Thái Ngọc, trên người đều có những mùi hương cực kỳ bất phàm, tùy lúc phiêu tán. mùi thơm ấy không hề có loại u hương nào mô phỏng được, có thể là do thiên sinh đã như thế, hoặc do công pháp tu luyện, chỉ biết những mùi hương bất phàm kia, nếu để người ta ngửi phải, thần trí liền sẽ bị tác động, rất khó kiễm soát tâm cảnh. Mà mùi hương trên người Đông Phương Thái Ngọc chính là một loại đặc thù như thế, nó ngọt ngào, nồng nàn như rượu cất, nó yêu dã nóng cháy như ánh dương quang, nó khiến người khác ngửi phải liền thần hồn điên đảo. Có một điểm mà Đông Phương Thái Ngọc luôn nhận định đúng về bản thân, đó là nàng ta quả thực là một tuyệt thế mỹ nữ, vóc dáng hoàn mỹ, quyến rũ thấu xương, Hàn Thiên đi ở sau lưng nàng ta, ánh mắt tùy lúc đều có thể quan sát được ba vòng chuẩn mực của nàng, lúc này đang hiễn lộ qua từng bước di chuyển. Eo thon như tượng tạc, tinh mỹ vô khuyết, kiều đồn căng tròn, lớn hơn nữ tử bình thường một khoảng không nhỏ, thế nhưng vẫn nằm trong một tỷ lệ cân đối mỹ quan đến kỳ lạ, Bộ ngực cao vút hoàn mỹ, ẩn hiện lộ ra từng phần chổ tay áo bị rách mất, nếu không phải Hàn Thiên hắn phật đạo song tu, bản tâm kiên định cực kỳ, lúc này có lẽ đã bị tà hỏa công tâm, tinh thần bị nét mỵ hoặc chết người kia chi phối mất. Bất quá dù bản tâm vẫn tĩnh táo, thế nhưng lời của Đông Phương Thái Ngọc đã dứt hơn ba nhịp thở, mà Hàn Thiên hắn vẫn chưa đáp lời được, thoáng chốc, Đông Phương Thái Ngọc lại tỏ giọng đánh giá nói. -không muốn chia sẻ thì cũng được thôi, nếu ta có một đầu yêu thú hùng mạnh như thế, ta nhất định cũng sẽ giấu thật kỹ, không để kẻ hữu tâm dòm ngó. Bấy giờ, Hàn Thiên hắn mới ngớ người nhận ra Đông Phương Thái Ngọc đang nói với mình, khẽ cười tự giễu một tiếng, hắn bình thản đáp. -cũng chẳng phải là chuyện gì đáng giấu, đầu yêu thú này vốn là ta tìm được trong yêu linh sơn mạch, ta gọi nó là long, bất quá nó khác với những loại dực long thông thường trên đại thiên giới rất nhiều, trên thân nó có vô vàn thần thông bí ẩn, nếu không có nó trợ giúp, ta có lẽ đã mất mạng nhiều lần rồi. Đông Phương Thái Ngọc đi trước, chẳng biết đang có biểu hiện thế nào, chỉ nghe nàng ta cười ý vị tiếp. -vốn nghe nói Hàn công tử khí thể song tu, hôm nay mới biết, hóa ra công tử còn có cả một tọa kỵ lợi hại đến vậy, trong hàng ngũ cường giả trẻ tuổi của đông bộ châu, chắc chắn không có người thứ hai sở hữu được tiềm năng lớn hơn công tử, thảo nào ở khắp đế đô, số lượng kiều nữ xuân sắc ái mộ công tử lại nhiều như lá mùa thu, đến cả Khinh Phong, một thuộc cấp nổi tiếng khắc khe của ta cũng nhìn trúng công tử. Đông Phương Thái Ngọc vừa dứt lời, Hàn Thiên liền cười nhẹ đáp. -tiểu kim chính là bằng hữu chí cốt của ta, ta không hề xem nó là tọa kỵ, còn chuyện ai dán cho ta cái danh tài tuấn có tư chất đứng đầu đế đô, ta liền chẳng mấy để tâm, ta từ đầu chỉ muốn có một cuộc sống bình phàm ở đế đô, danh tiếng càng lớn, chuyện phiền phức sẽ kéo đến càng nhiều, mà ta thì ghét gặp phiền phức, thế nên có thể giấu được chuyện gì, ta liền không để người khác biết. Đông Phương Thái Ngọc nghe xong lời này liền cười ý vị đáp. -có thể không màn đến thế sự, sống một cuộc sống vô lo vô nghĩ, chắc chẳng mấy ai lại không thích, bất quá người ở trên đời sao có thể không chút vướng bận, tự do tự tại như thế chứ?. Dù có phong thái như một nữ vương tay nắm thiên hạ, bất quá câu nói vừa rồi của Đông Phương Thái Ngọc lại có một chút nét tâm trạng bên trong, Hàn Thiên tất nhiên nghe ra ý tứ ấy, có thể đạt được vị trí bất phàm như thế lúc còn trẻ, những áp lực mà nữ tử này phải trãi qua hẵn vô cùng kinh khủng, Hàn Thiên hắn không thân thích gì với nàng ta, bất quá vẫn hảo ý nói đỡ một câu. -người ở đời ấy mà, nếu cảm thấy bản thân không làm được chuyện gì đó, vậy thì hà tất cưỡng cầu?, không phải chuyện gì ở đời cũng sẽ như ta mong muốn, vậy nên cầm được thì cầm, buông được thì nên buông, càng cố ép bản thân, thứ nhận lại được đôi khi lại không làm bản thân thấy hạnh phúc cùng xứng đáng, để bản thân rơi vào tình huống như thế, thực sự là một nổi khổ ở đời. Đông Phương Thái Ngọc chẳng biết đang nghĩ gì, bất quá cả đoạn đường hơn năm trượng tiếp theo, nàng ta liền chẳng nói thêm lời nào với Hàn Thiên cả, sau khi đến trước cửa một căn phòng lớn ở cuối hành lang, nàng bất chợt lên tiếng. -đã tới phòng của ta rồi, vào hay không, tùy Hàn công tử quyết định!. Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền mở cửa bước vào trong, Hàn Thiên thoáng dùng thần niệm dò xét bên trong một lượt, căn phòng này cực kỳ rộng lớn, trần cao ba trượng, dài rộng đều hơn năm trượng, vị trí của nó chính là đỉnh của cả dãy lầu phía đông. Bên trong phòng bày trí cực kỳ hoa lệ, rèm gấm chăn hoa, bảo thạch chói lọi, ẩn ẩn lại có thể thấy vài đóa kỳ hoa dị thảo, vài hàng giá sách treo trên vách phòng, tỏa ra nét tôn quý sâm nghiêm, Hàn Thiên đã dò xét rất kỹ, bên trong quả thực không có bất kỳ mai phục nào. căn phòng này dường như có bố trí một tầng phòng ngự, dùng để ngăn cản thần niệm dò xét, hai tầng phòng hộ, tầng ngoài chỉ cực kỳ phổ thông, dùng để che mắt ngoại nhân, riêng tầng phòng hộ quanh phòng Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên có thể lờ mờ cảm nhận được, dù cho hiện tại hắn có thần niệm mạnh hơn hai ba đại cấp bậc cũng không thể xuyên phá nổi, nếu không phải Đông Phương Thái Ngọc mở ra cửa lớn, e rằng chẳng một ai trong đế đô có thể dùng thần niệm dò xét căn phòng này của nàng. Điều này cũng giải thích tại sao, một tuyệt thế mỹ nữ khuynh thiên đảo địa như Đông Phương Thái Ngọc, luôn lưu trú tại đế đô bao lâu nay, vậy mà đến chút phong thanh đồn đoán cũng chẳng có ai nghe thấy. Nàng ta đã dẫn Hàn Thiên đến địa bàn chân chính của mình, tất nhiên ý tứ thương thảo cũng rất rõ ràng, một mình nàng ta cùng yêu thú của mình cũng chưa chắc làm gì được Hàn Thiên hắn, nếu thực sự định gây bất lợi cho hắn, vậy còn hà cớ làm rườm rà chi cho mất công, cứ trực tiếp cho người tru sát Hàn Thiên hắn ngay lúc hắn vừa lên tầng bảy là được. Nghĩ đoạn Hàn Thiên liền bình thản bước vào phòng, kế đó hắn chợt cười khẩy đáp lời Đông Phương Thái Ngọc. -đã đến đây rồi, nếu không vào xem qua một lượt phòng ngủ của chủ nhân xuân nguyệt lâu, quả thực không thỏa đáng lắm, ở cùng một tuyệt thế mỹ nữ trong một nơi như thế này, ngày sau kể lại cho bằng hữu đồng bạn nghe, đấy cũng là một sự tình hãnh diện xiết bao?. Đôi vai Đông Phương Thái Ngọc dường như thoáng động nhẹ trước lời nói của Hàn Thiên, có lẽ nàng ta không ngờ đến, Hàn Thiên cũng có lúc nói mấy lời này, bất quá bản thân luôn là người chủ động, nàng ta liền khẽ xoay người cười quyến rũ nói. -vốn tưởng tự tại vương là chính nhân quân tử, sẽ xem cuộc gặp gỡ với chủ nhân chốn phong hoa đệ nhất đế đô là ta, như một đoạn ký ức ô danh, đáng để quên đi, nào ngờ công tử cũng có lúc nói được mấy lời đưa đẩy đẩy đưa thế này?. -sao…rốt cuộc là vì công tử tính tình phóng thoáng, hay là vì bản thân rốt cuộc đã không kìm nén được, nội tâm nãy sinh những ý nghĩ không đứng đắn với ta rồi?. Đông Phương Thái Ngọc vừa nói, thân thể liền thoáng cúi về phía trước, hướng đến gần Hàn Thiên thêm một chút, ánh mắt to tròn đầy quyến rũ tiêu hồn, hướng thẳng đến hắn máy động, bộ ngực tuyệt mỹ cứ thế ẩn hiện trước mắt Hàn Thiên như đang mời gọi điều gì?. Trước cảnh tượng rung động tâm can đến thế, tâm thần Hàn Thiên cũng có chút bấn loạn, suýt nữa thì nói bừa mấy câu không nên nói, rất nhanh chóng, hắn đã đọc khẩu quyết, ổn định tâm cảnh, ý niệm khẽ động, cánh cửa lớn phía sau đột ngột đóng lại, Hàn Thiên bản tâm liền muốn đùa giỡn nữ tử này một lần. Hắn cố tỏ nét mặt thật sâm nghiêm thâm trầm, thân thể tỏa ra một luồn uy áp nhàn nhạt, vừa tiến đến gần Đông Phương Thái Ngọc, Hàn Thiên vừa khí thế nói. -chẳng phải cô bảo ta không phải nam nhân sao?, chổ này chỉ có hai chúng ta, cô có cần ta chứng minh cho cô thấy, bản thân rốt cuộc có phải nam nhân hay không đây?, chỉ sợ đến lúc đó, người chịu khổ lại là cô đấy?, thế nào?, muốn thử không?. Hàn Thiên vừa nói, thân thể cường tráng khôi vĩ càng rướn lên một chút, hắn như một ngọn núi, cứ thế đè xuống trước mặt Đông Phương Thái Ngọc, Đông Phương Thái Ngọc thân thể cực kỳ thon thả chuẩn mực, bình thường chiều cao của nàng chính là cực kỳ nổi bậc, loanh quanh mức gần năm thước rưỡi, bất quá trước luyện thể giả như Hàn Thiên, dù bản thân là tiền bối, Đông Phương Thái Ngọc cũng chỉ có thể đứng ngang đến mắt hắn. Lần này Hàn Thiên tỏ nét uy áp trùng trùng đè đến, Đông Phương Thái Ngọc bất giác cảm thấy bản thân mất an toàn hơn hẵn, thiếu niên trước mắt tỏa ra khí tức nam tử cực kỳ lớn, khiến Đông Phương Thái Ngọc thoáng tin tưởng hắn có lẽ chẳng nói đùa về chuyện kia, mười mấy năm qua, chưa từng có nam nhân nào dám đùa bỡn nàng thế này, nếu là bình thường, nàng nhất định đã cho người đánh chết Hàn Thiên. bất quá lần này tình huống đặc thù, dù bản thân muốn bộc phát cũng không thể, một là chỗ này chỉ có hai người, hai là bản thân Đông Phương Thái Ngọc nàng cũng không nắm chắc áp chế được thiếu niên trước mặt, thoáng chốc hai ba nhịp thở trôi qua, Đông Phương Thái Ngọc đã bị động cực kỳ, trên mặt thoáng tràn lên vài đường nhiệt khí. Hàn Thiên thấy rõ biểu hiện kỳ lạ của Đông Phương Thái Ngọc, dù rất quyến rũ mị hoặc, nhưng khi nãy đã nếm mùi lợi hại của nàng ta, lúc này nàng ta đỏ mặt không nói gì, có khi làm không khéo sẽ đột ngột động thủ luôn không chừng?, thoáng bàng hoàn, Hàn Thiên vội cười trừ nói. -a ha… là ta nói đùa thôi, tuyệt đối không có ý gì khác với cô nương, y phục của cô nương…hiện tại có thể đi thay được rồi… ha ha. Hàn Thiên bất ngờ chuyển thái độ làm Đông Phương Thái Ngọc thoáng không ngờ đến, bất quá ánh mắt khẽ lưu chuyển, nàng ta rất nhanh đã tỏ nét nhu mị thấu xương nói. -tài tuấn kiệt xuất như Hàn công tử quả thực cũng rất vừa mắt ta, nếu công tử có nhã hứng kia, nói không chừng chúng ta có thể “giao lưu thân mật” một chút trước khi bàn đến chính sự đấy, có khi sau hôm nay, công tử sẽ không thể quên được xuân nguyệt lâu này đâu. Lần này là đến Hàn Thiên đứng người, vốn chỉ định đùa cợt một chút, ai ngờ Đông Phương Thái Ngọc này lại táo báo đến vậy?, nàng ta đây là có ý gì?, mặc kệ là có ý gì, Hàn Thiên hắn đều không nên dây vào nữ tử này thêm nữa, nghĩ đoạn hắn liền tùy ý đến một chiếc ghế gấm trong phòng ngồi xuống, kế đến nét mặt liền tỏ ra nghiêm chỉnh nói. -loằng ngoằng đến đây là đủ rồi, cả cô và ta đều biết đối phương có ý gì? Hà tất phải pha trò để giả bộ thân mật, vẽ rắn thêm chân?, ta hiện đã đến đây như ý cô, nếu còn không nói thật, Hàn Mỗ chỉ có thể giao phó việc điều tra này lại cho người khác. Đông Phương Thái Ngọc trước nét nghiêm túc của Hàn Thiên chỉ mỵ hoặc cười đáp. -vội làm gì chứ?, hiện tại đến cũng đã đến, Hàn công tử cứ đợi ta tắm rửa thay y phục xong sẽ bồi tiếp ngài sau. Nói đoạn Đông Phương Thái Ngọc liền bình thản đi đến khu vực có một hàng tấm bình phong bao quanh trong phòng, Hàn Thiên lúc này mới nhìn kỹ, hóa ra những tấm bình phong kia đang che quanh một cái bồn tắm rất lớn, nội tâm đánh ầm một cái, Hàn Thiên thoáng kích động, đừng nói Đông Phương Thái Ngọc định cứ thế tùy ý tắm rữa thay y phục trước mắt hắn đấy?.