Một tiếng đập bàn lớn vang lên trong đại doanh của thần vương hội, Liêu Kiến Anh bộ dáng hưng phấn như vừa đắc được tuyệt thế công pháp, hắn lớn giọng nói. -là thật sao?, đám người hiệp minh hội rốt cuộc đã không nhịn được nữa muốn phản khán rồi à?-Được lắm ta lập tức đến xem rốt cuộc bọn chúng đã chuẩn bị những gì?Những người còn lại trong đại doanh này cũng bất ngờ không kém, Trần Lãng là người kỹ tính, tin tức vừa báo xong hắn liền tỏ vẻ hoài nghi nói. -đám người hiệp minh hội quỷ kế đa đoan, lý nào lại có thể liều lĩnh đến như thế được?, trong này nhất định có vấn đề, Kiến Anh ngươi tốt nhất đừng nên vọng động để bị mắc bẫy của chúng. Liêu Kiến Anh nghe xong liền có chút tức giận quát. -ngươi cứ mở mồm ra là cẫn thận với chả kỹ lưỡng, vậy mà vẫn bị lũ khốn ấy đánh cho ta tác đấy thôi, báo hại quân ta tổn thất hơn mười tên cao thủ, các ngươi cứ rón rén sợ sệt như thế mới là khiến đám hiệp minh hội có cơ hội bày ra mưu kế, chỉ cần ta mang theo binh lực áp đảo tuyệt đối, cho dù bọn chúng có quỷ kế gì tất thảy đều sẽ bị phá. Trần Lãng nghe Liêu Kiến Anh nhắc đến lần thất bại nọ, gương mặt liền có chút không vui, thế nhưng hắn che dấu cảm xúc rất sâu, thoáng cái liền đã bình tĩnh trở lại, Liêu Kiến Anh là chủ soái, hắn muốn làm gì, không nghe lời ai thì đó cũng đều là quyền của hắn, huống hồ chuyện thành bại của gã và cả thần vương hội đối với Trần Lãng hắn cũng có gì đáng coi trọng đâu chứ?, chỉ cần tìm cơ hội hoàn thành nhiệm vụ được giao phó, sống chết của những người khác đối với Trần Lãng hắn đều không đáng nói. Bất quá trong thần vương hội không chỉ có mỗi Trần Lãng là sáng suốt, Vũ Phong tư thái thâm trầm ngồi ở một bên cũng cẫn trọng nói. -Ta thấy Trần Lãng nói không phải không có lý, theo những gì mà ta nhìn thấy ở trận đánh của Mễ Đạt, đám người hiệp minh hội tuy lực mỏng nhưng lại không dễ đối phó một chút nào, Kiến Anh ngươi tuy mạnh nhưng cũng phải thật cẫn thận khi đối đầu với chúng mới được. Liêu Kiến Anh thoáng hạ hỏa, hai người đã từng chứng kiến sự lợi hại của hiệp minh hội đều cất lời cảnh tĩnh, có nói gì hắn cũng chẳng thể xem nhẹ được, khẽ hớp một ngụm trà Liêu Kiến Anh bình tĩnh nói. -ta sẽ dẫn người đi xem bọn chúng rốt cuộc là muốn làm gì?, nếu chúng không dám xuống núi, ta tuyệt đối sẽ không vọng động công kích lên, nhiều ngày như thế cũng đã chờ được, cho chúng nhàn hạ thêm một hai hôm cũng không phải không thể chịu được. Nói đoạn hắn liền chậm rãi đi ra, đám người Trần Lãng, nhất kiến không có chuyện gì khác cũng lập tức theo sau, người nhàn hạ nhất chắc chỉ có mỗi Lục Hồng, tư thù của Liêu Kiến Anh thì có liên quan gì tới hắn chứ?, nếu không phải Liêu Kiến Anh hứa phân cho khoa kỵ sĩ của hắn bốn phần tài nguyên cướp được của hiệp minh hội, có nói gì Lục Hồng hắn cũng sẽ không để người của mình mạo hiễm. Liêu Kiến Anh dẫn hơn trăm người ra khỏi cổng trại, đi được vài dặm liền đã thấy được gần trăm người của hiệp minh hội đang loay hoay làm gì đó ở lưng chừng núi, vừa thấy đám người Liêu Kiến Anh tới cả bọn liền lên tiếng chửi bới vô cùng gay gắt. Liêu Kiến Anh từ đó đến nay có bao giờ bị nhục mạ đến mức như thế, nộ khí vừa bốc lên liền đã định trực tiếp xông lên núi đánh tét mồm những kẻ bát nháo đang nhục mạ gã, nhưng trong phút chốc, Liêu Kiến Anh liền nhận ra vấn đề. Đám người kia chửi bới thì nhiều nhưng tuyệt nhiên không xông ra khỏi núi, bọn chúng chửi bới như thế ý đồ dụ dỗ hắn lên núi rất rõ ràng, người của thần vương hội từng bị thua thiệt hai lần trong tay đám ô hợp kia, nếu như hôm nay Liêu Kiến Anh gã cũng bị giẫm vào vết xe đổ đó vậy thì thực sự là mất mặt quá thể. Nghĩ đoạn Liêu Kiến Anh cũng chẳng lên núi tấn công nữa mà ở dưới chân núi cho người chửi lại đối thủ, hai bên chửi qua chửi lại, quả thực là gay gấn đến cực điểm, ngươi hỏi thăm tổ tông ta, ta hỏi thăm chuyện tế nhị của thân muội các ngươi, nguyệt sự ngày nào, nhiều ít đều hỏi tới, thậm chí đến cả tọa kỵ của ngươi ta cũng không tha, khẩu quyết chửi bới, hạ thấp, nói quá, nói lái, giả đòvv… được hai bên tung ra cực kỳ điêu luyện, người bình thường nhìn vào liền nghĩ đây là một cuộc cải vả cực kỳ đáng cười, cực kỳ đáng xấu hổ, chứ không dám nghĩ là những kẻ tham gia cuộc khẩu chiến này đều là tinh anh của thế hệ trẻ. Chửi một hồi hai bên cũng đều đã mệt, lúc này một người bên hiệp minh hội liền lớn giọng quát. -thật không ngờ đám người thần vương hội cũng nhát chết đến thế, hôm nay chửi các ngươi một trận đã đời coi như rất vừa lòng hả dạ chúng ta, các ngươi nếu không dám lên núi vậy thì chúng ta liền tặng cái núi không này cho các người vậy, ha ha đúng là một đám đại hán tè dầm. Gã nọ vừa dứt lời thì trên núi liền bất chợt có mấy bóng đen bay ra, trên lưng bọn họ dường như là dù lượn, theo sau còn có một vài võ sư đang phiêu phù, cùng một đoàn kỵ sĩ có tọa kỳ phi hành hộ tống. Liêu Kiến Anh thấy cảnh này liền cười to một trận, hắn trở giọng ca thán nói. -Hàn Thiên ơi là Hàn Thiên, thật chẳng ngờ một kẻ như ngươi lại có thể nghĩ ra được cách trốn thoát ngu ngốc đến thế này, đám võ sĩ trong hội của các ngươi quả thực là những con vịt cạn, không thể phi hành thật vướng tay vướn chân quá nhỉ?, vậy để ta thu nhận chúng giúp ngươi, ngươi yên tâm ta sẽ không loại trừ chúng ngay đâu, vì ta cần chúng ở lại đến cuối cùng để chứng kiến sự thất bại của ngươi, hãy nhớ nếu bọn chúng đều bị loại khỏi cuộc thi thì đó chính là nhờ sự ngu ngốc của ngươi hôm nay mà ra. Liêu Kiến Anh vừa dứt lời thì bản thân hắn liền tiên phong lấy ra một bộ cung tên từ thuộc hạ thân cận, lắp tên vào cung, Liêu Kiến Anh không cần ngắm kỹ liền đã phát tiễn, mũi tên bay nhanh như lưu tinh, chớp mắt đã xuyên thủng bộ dù lượng của bóng đen bay đầu. Kế đó hàng loạt công kích tầm xa liền oanh tạc thẳng lên trời như vũ bão, các công kích tuy không mạnh nhưng cũng đủ để phá hỏng toàn bộ số dù lượn yếu ớt nọ, kết quả đám dù lượn này rơi xuống như mưa, còn đám võ sư cùng kỵ sĩ bên hiệp minh hội lại mau chóng lui về núi. Liêu Kiến Anh cùng đồng bọn nhanh chóng xông tới nơi đám dù lượn rơi, bọn chúng muốn một mẻ hốt trọn người của hiệp minh hội, thế nhưng trước mắt bọn chúng đều là những người gỗ vô tri được khoát lên y phục nhân loại, bọn người gỗ này gương mặt được vẽ lên những nét đầy châm biếm, tất cả bọn chúng nào phải nhân loại. Liêu Kiến Anh còn chưa kịp lên cơn tức giận thì liền có một tên trong đội của hắn hét toán lên, đám mộc nhân này đang ôm hỗn nguyên thạch, còn có cả đám khôi lỗi bé tí này, tất cả mau chạy đi, chổ này sắp nổ tung rồi. Tên nọ vừa dứt lời thì một tràng tiến nổ lớn vang lên, Liêu Kiến Anh cùng hai mươi mấy cao thủ đứng ở vòng trong đều bị cuốn vào luồn hoa lửa, hơn hai mươi con mộc nhân mang theo hỗn nguyên thạch phát nổ, sức mạnh mà chúng tạo ra ngang ngửa với một kích của võ sư cao tầng, vụ nổ bất ngờ như thế, chỉ sợ đã khiến đám người ở gần bị thương không nhẹ. Chỉ thấy sau khi khỏi bụi tan đi, Liêu Kiến Anh cùng những người khác ai nấy đều tóc tai cháy xém, bộ dáng tả tơi cực kỳ, may mắn là người trong thần vương hội đều là cao thủ nên không có ai bị trọng thương không thể cứu chữa, tuy nhiên bị một đòn lừa đau thế này, đám người thần vương hội không ai là không tức đến mức nổ đom đóm mắt, ý muốn liều mạng với hiệp minh hội đến nơi,Phút chốc giọng của tên ban nãy lại từ trên núi vọng xuống, ý đồ giễu cợt rất rõ ràng. -ha ha ha các ngươi lại mắc hỡm rồi, cổ sơn chiến trường này quả là bảo địa, hỗn nguyên thạch lại có không ít, đối với những kẻ biết dùng nó như chúng ta thì đây quả là một món vũ khí không tồi, chúng ta còn rất nhiều hỗn nguyên thạch cùng thiết bị kích nổ, các ngươi nếu muốn nếm thử thì cứ việc đến đây, ha ha ha. Liêu Kiến Anh quả thực tức muốn điên lên, hỗn nguyên thạch là một vật liệu không có gì nguy hiễm trong điều kiện thông thường, chả biết hiệp minh hội làm cách nào lại có thể kích nổ được chúng, có thứ vũ khí hủy diệt mạnh như vậy thần vương hội muốn công kích được trại phía nam này quả thực là khó đến cực điểm. Liêu Kiến Anh còn đang đắn đo xem có nên bất chấp tất cả xông lên núi hay không thì bất ngờ có tin báo đến, từ phía tây chạy đến một tên thủ hạ, vừa thấy Liêu Kiến Anh, hắn liền hớt hãi báo. -Liêu thủ lĩnh, chúng ta trúng kế rồi, đám người này đưa quân đến đây chủ yếu là làm mồi nhữ, thực lực chính thức của chúng đều đã tụ tập ở mặt sau núi để phá vòng vây rồi, bọn chúng có gần năm mươi tên thực lực trên võ sư giai, cộng thêm những kẻ khác có trận pháp phối hợp kỳ lạ, người của chúng ta dàn mỏng trấn thủ nơi đó quả thực không thể chống nổi. Trần thủ lĩnh cũng đã dẫn người qua đó rồi, hiện tại chúng ta nên làm gì đây?. Liêu Kiến Anh nghe xong liền nộ hỏa công tâm, giương đông kích tây?, kế này cũng không tồi, nhưng mà người của thần vương hội trừ ba phần đang tìm kiếm tài nguyên bên ngoài chưa về thì bảy phần còn lại đều là ở tại chổ này, cho dù là dàn mỏng binh lực để canh gác thì hiệp minh hội kia cũng chẳng dể thoát như thế. Chỗ này hiện tại đã khó công kích, tuy nhiên cũng chẳng thể không phòng người của hiệp minh hội lại đột phá từ đây, vậy nên dù rất muốn qua bên kia núi Liêu Kiến Anh vẫn tĩnh táo hạ lệnh. -ngươi mau đi gọi Lục Hồng cùng Vũ Phong đưa mấy mươi người đi trấn thủ hai hướng đông tây đi, hiệp minh hội gian xảo nhất định là muốn tạo hỗn loạn để cho người nhân thời cơ tẩu thoát ra ngoài, chúng mà ra ngoài được thì bên ta sẽ gặp phiền phức to, vậy nên cố gắng bao vây thật chặt ngọn núi cho ta, đừng để tên nào trốn thoát. Dứt lời Liêu Kiến Anh lại nhìn sang những người khác tiếp tục phân phó. -mấy người các ngươi ở lại trấn thủ chổ này, thấy ai xuống thì đánh lui cho ta, bằng như chúng tiếp tục thả dù lượn chứa hỗn nguyên thạch thì cứ nói những ma pháp sư đang bố trận bên ngoài dùng ma pháp thám trắc, thực sự là dù lượn chứa hỗn nguyên thạch thì bỏ mặc cho chúng bay đi đâu thì bay, ngược lại nếu có người trà trộn trong đó thì trực tiếp bắn rơi cho ta, ở đây có hơn hai mươi kỵ sĩ sở hữu tọa kỵ phi hành, một đám láo nháo thực lực ô hợp thiết nghĩ cũng chẳng thể làm khó được các ngươi. Nói đoạn Liêu Kiến Anh liền lập tức phi thân đi thẳng về hướng sau núi, đám người của hiệp minh hội bên này thấy Liêu Kiến Anh đã rời đi thì liền tiếp tục chửi bới, ý đồ dụ dỗ đám người thần vương hội xông lên núi rất rõ ràng. Phía sau núi lúc này tình hình chiến trận đang vô cùng căng thẳng, mới đầu bên hiệp minh hội có hơn trăm người đột phá vòng vây, lúc đó phía thần vương hội chỉ có khoảng ba mươi người túc trực ở đây, suýt chút nữa hiệp minh hội đã đột phá được vòng vây rồi, tiếc là những đạo quân nhỏ của thần vương hội phân bố ở gần đó cũng đã nhanh chóng đến tiếp ứng, thời gian trôi qua, người của thần vương hội đến đây càng lúc càng nhiều, thế trận áp đảo của hiệp minh hội đã không còn. Hiệp minh hội bên này do Nhược Mộng dẫn đầu, nàng bằng vào một thân ma pháp huyền diệu cùng lúc có thể so kè với gần ba mươi cao thủ cấp võ sĩ đỉnh phong đến võ sư cao tầng, một người có thực lực tiệm cận đại võ sư như Nhược Mộng, hơn nữa còn hoài một thân đầy những ma pháp thượng hạng, đừng nói võ sư cao tầng, cho dù là hai ba tên có thực lực võ sư đỉnh phong thông thường cũng chẳng thể đối phó nổi một mình nàng. Chỉ thấy Nhược Mộng ngự thuyền lá nhỏ trên cao gần trăm thước, tay cầm ma pháp trượng với khí độ vô cùng uyển chuyển linh hoạt, mỗi tràng chú ngữ vang lên liền sẽ có một cái ma pháp chuẩn chỉnh được hoàn thiện, lúc là cự băng lưu tinh, lúc là dây leo trói buộc, khi lại là băng thuẫn hộ thân. Từng cái công kích ma pháp của nàng đều có uy lực của võ sư cao tầng, chiến đấu tầm xa trên diện rộng ma pháp sư như nàng chính là có ưu thế tuyệt đối, thần vương hội lúc này đã tụ tập hơn một trăm năm mươi người cũng không thể áp đảo nổi trăm người bên phía hiệp minh hội. Ngoài Nhược Mộng ra thì ở đây còn có hơn mười cao thủ luyện thể đạo, trong đó người yếu nhất cũng có thực lực ngang võ sư trung tầng rồi, mà luyện thể giả trong chiến trường căn bản là không thể cản phá, sức phòng ngự biến thái bỏ mặc công kích đồng cấp, sức bền cùng sức chống chịu tuyệt luân, quần thảo loạn đả, tim không loạn nhịp mặt không đổi sắc, căn bản họ chính là một cổ máy chiến tranh không hơn không kém. Mười mấy cao thủ luyện thể đạo bên phía hiệp minh hội đã cản bước hơn năm sáu mươi cao thủ các cấp của thần vương hội rồi, trong đó Triệu Hưng thực lực ngang võ sư đỉnh phong một mình đã có thể ngăn mười đối thủ, quyền kình của hắn cũng như băng thạch của Nhược Mộng, phủ khắp chiến trường, đánh địch từ mười trượng xa, không cần mạnh như công kích của cao thủ đồng cấp, chỉ cần uy lực tầm tầm đã có thể áp đảo các cao thủ khác có thực lực yếu hơn rồi. Đối với các võ sư sơ trung tầng thì võ sư cao tầng thực sự quá mạnh, nhưng đối với võ sư đỉnh phong thì võ sư cao tầng bất quá cũng chỉ là kẻ chưa đột phá được lâu mà thôi, chỉ dù tùy ý đánh bừa võ sư đỉnh phong cũng có thể khiến võ sư cao tầng khốn đốn. Ngoài Triệu Hưng thì các luyện thể giả khác cũng bày ra chiến lực không kém, cộng thêm hơn bốn mươi cao thủ cấp võ sĩ của hiệp minh hội có khả năng phối hợp tác chiến, đội hình của hiệp minh hội căn bản là không có sơ hở, so với họ thì các thành viên cấp võ sĩ đỉnh phong bên phía thần vương hội lại quá rời rạc và thiếu sự phối hợp, một đội năm bảy người của hiệp minh hội có thể đơn giản đánh áp đảo hơn mười cao thủ cấp võ sĩ đỉnh phong bên thần vương hội. Một trăm năm mươi người bên phía thần vương hội chỉ có trên năm mươi người có thực lực trên võ sư, số còn lại tuy có thực lực võ sĩ đỉnh phong nhưng chung quy cũng không thể tham gia quá nhiều vào cuộc chiến chỉ toàn ở mức chiến lực võ sư được. Đánh loạn một hồi ai thắng ai bại thực sự khó nói, ngay lúc này thì Trần Lãng, Liêu Kiến Anh cùng gần năm mươi người khác đến, nhìn thấy cảnh này hiệp minh hội liền chủ động lùi lên núi vào thế phòng thủ, Liêu Kiến Anh vừa đến liền thấy được Nhược Mộng thiên tư xuất trần đang trấn trụ chiến trường. Giữa hỗn loạn khôn cùng, nàng vẫn như phù dung mạt thế, dù quanh thân là biển lữa chiến loạn, bản thân vẫn vững chải vô ưu, Liêu Kiến Anh vừa nhìn thấy tư dung tuyệt thế của Nhược Mộng liền đã thần hồn điên đảo, nhất kiến công chúa ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, trên mặt liền hiện lên nét đố kỵ đầy rõ rệt, nàng là đệ nhất mĩ nhân của đại ninh đế quốc, lại không thể khiến Liêu Kiến Anh si mê được đến như thế. Một nữ nhân đến cả dung mạo cũng chưa lộ, lại khiến người mà nhất kiến công chúa nàng động lòng phải thất thần, ánh mắt tán dương ấy của Liêu Kiến Anh, nàng chưa từng thấy qua trước đây. Nội tâm bất chợt nổi lên nộ khí, nhất kiến công chúa lạnh lùng nói, toàn quân xông lên bắt sống đám người hiệp minh hội cho ta, ngày hôm nay cho dù một người cũng không thể thoát, nói đoạn nàng cũng tiên phong lên trước. Hoàng thất đại ninh giàu có cỡ nào? Một hậu nhân quan trọng như nhất kiến, trên thân sao lại không có mấy món bảo bối uy lực kinh nhân cho được?. Chỉ thấy nhất kiến khẽ chạm vào mộc bài tại thân, trên tay liền đã xuất hiện một thanh bội kiếm cực kỳ xinh đẹp, thân kiếm óng ánh màu bạc, chuôi kiếm mắc một sợi chỉ hồng nối thêm kỳ ngọc không biết là có tác dụng đặc biệt gì?, chuôi kiếm ấy được ráp bằng gỗ linh tuyên cực kỳ trân quý, lại trang hoàn thêm hai viên bảo thạch ở trên đó, thanh kiếm này vừa nhìn liền đã có người nhận ra ngay. Thấp thoáng có giọng ai đó vang vang. -ngọc sáng bảo kiếm, thất phẩm hồn khí truyền thừa của hoàng thất đại ninh, không ngờ món bảo vật trân quý bậc này lại xuất hiện ở đây, lần này nữ nhân xuất thần kia chỉ e là gặp phải nguy to. Nhất kiến không nói không rằng, một đường phi thân như hồ điệp, thân pháp mau lẹ vừa nhìn qua đã biết không phải học từ công pháp tầm thường, tuy nhất kiến chỉ có thực lực võ sư trung tầng, nhưng thất phẩm hồn khí trong tay, dù cho Liêu Kiến Anh bị đâm trúng cũng phải bị trọng thương, thất phẩm hồn khí cả đại ninh đế quốc không có quá mười kiện, trừ tam đại bảo khí trấn quốc của đại ninh là có phẩm cấp cao hơn, dưới vòm trời đại ninh thật hiếm có hồn khí nào trên thất phẩm. Nhược Mộng thấy nhất kiến nhanh chóng lao đến động tác liền thoáng ngưng lại, nàng linh động nhìn về phía đối thủ, thấy trong mắt nhất kiến ngoài sự giận dữ còn có cả một chút ghen tức nữa, tuy không hiểu chuyện gì nhưng Nhược Mộng vẫn nhẹ nhàng đáp. -Lưu Mộ từng nhắc qua về cô, Hàn Thiên đã hứa với Lưu Mộ sẽ không tổn thương cô, vậy nên ta sẽ nương tay với cô một chút vậy!.