Phong Lăng đang định đứng dậy khỏi tảng đá ngầm, nhưng vì lưng và ngực đột nhiên đau nhức nên lại lảo đảo. Kiều Phỉ bên cạnh chuẩn bị nhảy xuống khỏi tảng đá ngầm thấy vậy thì nhanh tay nhanh chân đỡ lấy cô, sau đó cúi đầu nhìn, dùng ánh mắt hỏi cô có thể chịu đựng được hay không. Phong Lăng im lặng lắc đầu, nói nhỏ: “Tôi không sao. ”“Bị thương hả?” Lệ Nam Hành đi tới, liếc thấy Kiều Phỉ đang đỡ cánh tay của Phong Lăng, ánh mắt lại chuyển sang khuôn mặt tái nhợt của Phong Lăng: “Đội cứu viện nói cậu bị vụ nổ trên du thuyền làm bị thương, rơi xuống biển mất tích, Kiều Phỉ nhảy xuống biển cứu cậu. Hai người sao rồi? Bị thương nghiêm trọng không? Sao lại trôi dạt tới đảo này? Ban nãy các cậu cách bờ biển rất xa à?”Phong Lăng còn chưa nói gì, Kiều Phỉ đã lên tiếng: “Lão đại, tôi không có chuyện gì, chủ yếu là Phong Lăng. Vì cứu phu nhân của thị trưởng mà cậu ấy ở lại trên du thuyền quá lâu, lúc đó cậu ấy còn đưa áo cứu sinh và mặt nạ phòng cháy phòng độc cho đứa bé kia, khiến bản thân hít phải lượng khói đặc lớn, sau đó lại bị vụ nổ chấn động văng ra xa. Tôi thấy vết thương của cậu ấy rất nghiêm trọng, quay về nhất định phải đưa tới bệnh viện khám. ”“Không nghiêm trọng như Phó huấn luyện viên Kiều nói đâu, lão đại, tôi không... ”Phong Lăng còn chưa nói hết lời, Nam Hành nghe thấy giọng nói cô khàn khàn thì sắc mặt lập tức sa sầm, không thèm nghe cô nói thêm nữa mà lập tức quay đầu sai người đỡ cô và Kiều Phỉ xuống khỏi đá ngầm. Lúc Kiều Phỉ buông tay Phong Lăng ra, ánh mắt còn lướt qua phía cô một lần nữa, thấy quần áo trên người cô đã mặc chỉnh tề, chắc là không nhìn được gì mới an tâm bước lên trực thăng. Phong Lăng thì khác, cô thật sự bị thương khá nặng, vừa rồi đều nhờ có Kiều Phỉ dìu đỡ, bây giờ nhìn cô đi vài bước cũng rất khó khăn, rõ ràng đã bị vụ nổ gây chấn thương. Chỉ là lửa trong vụ nổ không bắt vào người, may mắn bên dưới lại là biển, nếu không, sợ là bây giờ cô đã cháy đen, tóc cũng bị đốt sạch không chừa một cọng nào rồi. Sau khi Tiểu Hứa đỡ Phong Lăng lên trực thăng, Nam Hành bình tĩnh ra lệnh: “Đội Ba đưa tất cả thành viên bị thương nhẹ về phòng y tế của căn cứ. Hàn Kình, A Bạo ở lại kiểm tra tất cả các phi cơ cứu viện. Toàn bộ đội bốn, đội năm quay về sân huấn luyện trong căn cứ tiếp tục đợi lệnh. ”Nói xong, anh vội vàng về lại trực thăng, vừa bước lên cabin đã nhìn thấy Phong Lăng được đỡ ngồi vào bên trong. Phong Lăng liếc nhìn người đàn ông đi từ bên ngoài vào. Kiểu đàn ông luôn lấy đại cục làm trọng, dùng vẻ mặt và giọng điệu bình tĩnh nói chuyện qua tai nghe khiến lòng Phong Lăng vô cùng kiên định. Dường như có xảy ra bất kỳ chuyện gì, anh cũng sẽ không dễ dàng nhíu mày. Cho dù là tình huống nào, anh cũng có thể tỉnh táo, lý trí sắp xếp tốt mọi chuyện, có trách nhiệm với mọi người trong căn cứ, tuyệt đối không qua loa hời hợt. Máy bay trực thăng cất cánh một lần nữa, Kiều Phỉ ở trên một chiếc trực thăng khác, trong chiếc này chỉ có ba người là Tiểu Hứa ở khoang điều khiển và Nam Hành, Phong Lăng. Âm thanh của cánh quạt quá lớn, Phong Lăng tìm được một cái tai nghe khác ở phía sau đeo vào, bên tai vang vọng tiếng Lệ Nam Hành đưa ra từng mệnh lệnh, tuy lời ít nhưng ý nhiều. Lúc bay qua vùng gần bờ biển, cô còn nhìn thấy khói đặc cuồn cuộn phía dưới, lửa trên du thuyền đã sớm bị sóng biển nhấn chìm, chỉ còn lại mấy cột khói đen, mà trên kho hàng vừa mới bị nổ sập vẫn đang chìm trong biển lửa. Lệ Nam Hành bình tĩnh ra mệnh lệnh đâu vào đấy. Mười cái máy bay trực thăng, mấy chục đội viên, tất cả đều nghe theo sự sắp xếp của anh. Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Nam Hành tháo tai nghe trên đầu xuống ném qua một bên, tiếp đó đi vào khoang điều khiển nói với Tiểu Hứa vài câu. Lúc anh ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy Phong Lăng đang ngồi ở vị trí phía sau của thân máy bay, dường như còn chưa khôi phục lại tinh thần sau khi kết thúc nhiệm vụ. Anh đi tới bên cạnh cô, cúi người nhìn sắc mặt vẫn còn đang tái nhợt của cô: “Bay thẳng tới bệnh viện Los Angeles, nơi đó có một sân bay riêng, máy bay trực thăng có thể hạ cánh ở đó. ”Phong Lăng do dự rồi lên tiếng: “Lão đại, không cần phải phiền toái như vậy. Tôi tới bệnh viện kiểm tra đơn giản là được rồi. Máy bay trực thăng là phương tiện giao thông chỉ dùng khi đi làm nhiệm vụ của căn cứ, không thể vì tình trạng của riêng bản thân tôi mà bay tới bệnh viện được. ”“Cậu bị thương bởi vụ nổ trong lúc thực hiện nhiệm vụ, đưa cậu đi bệnh viện không tính là việc riêng. ”“Nhưng... ”“Đừng nói nhiều nữa, bây giờ cậu đau ở đâu?”“Tôi không biết có phải bây giờ mình bị nội thương giống như mọi người hay nói không, nhưng chắc là vậy. Bởi vì có vẻ như lục phủ ngũ tạng trong tôi bị chấn động, lúc này cảm thấy rất đau. ” Phong Lăng nhìn ánh mắt bình tĩnh nghiêm túc của anh, theo bản năng thành thật đáp lại. “Khoang chứa dầu trên du thuyền nổ mạnh, cậu không bị nổ chết ngay tại chỗ đã là may mắn lắm rồi. Giờ cứ tới bệnh viện kiểm tra trước đã, nếu nghiêm trọng thì lập tức nằm viện phẫu thuật, khỏe hẳn rồi hãy quay về căn cứ. ”Phong Lăng không nói thêm nữa, chính bản thân cô cũng không xác định được vết thương hiện tại có nghiêm trọng hay không. Bên ngoài không chảy máu, nhưng lại rất đau. Chỉ có thể đợi tới bệnh viện kiểm tra kỹ rồi tính tiếp. Tuy Phong Lăng không nói lời nào, nhưng vẻ mặt lại hơi nghiêm trọng. Nam Hành lại liếc nhìn những chiếc máy bay khác, bước tới ngồi xuống bên cạnh cô, bình thản hỏi: “Lần đầu tiên tham gia nhiệm vụ như vậy, cảm giác thế nào?”“Trong lòng rất kích động. ” Phong Lăng đáp lại rất nghiêm túc, giọng nói khàn khàn, vô cùng bình tĩnh. Nam Hành cười nhạo: “Với năng lực của cậu, nhiệm vụ đối chiến phần tử khủng bố có thể giao cho cậu. Đừng cho rằng tôi phân cậu tới du thuyền là phủ định năng lực của cậu. Hai phía đều cần người có sở trường riêng, cậu và Kiều Phỉ có kỹ năng bơi tốt, đổi lại là những người khác lên du thuyền chưa chắc đã làm tốt hơn cậu. Huống chi, loại nhiệm vụ này trong mắt người khác là đơn giản, nhưng thực tế lại là khó khăn nhất. Bây giờ nhiệm vụ đã kết thúc thành công, tôi nghĩ hẳn cậu cũng hiểu được ý của tôi. ”Đúng là rất khó. Đối mặt với phần tử khủng bố thì chỉ cần nghĩ cách giữ mạng cho mình, rồi tìm cách giết chết đối phương là được. Còn ở trên du thuyền lại phải nhiều lần đánh cược an nguy mạng sống của mình để bảo vệ cho người khác, nhất là đứa nhỏ mới ba tuổi bị dọa sợ kia. Phong Lăng ho khụ khụ, quay đầu đưa lưng về phía Nam Hành mà ho, sau khi ho vài tiếng, cảm thấy thoải mái hơn, cô mới quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “Ngay lúc đó xảy ra tình huống bất ngờ là phu nhân thị trưởng Ritter sống chết không chịu nhảy xuống, làm chậm trễ mất ba, bốn phút. Nếu không như vậy, thật ra tôi có thể bình yên vô sự tránh được thời gian phát nổ. ”“Tôi biết, trong tình huống bình thường, loại nhiệm vụ cứu viện này lại càng khó khăn, bởi vì người được cứu viện chưa chắc đã phối hợp với cậu. Sự dũng cảm của họ không phải là điều mà cậu và tôi có thể khống chế được, nhưng cậu đã làm rất tốt rồi. ” Nam Hành nhìn sắc mặt của cô: “Nếu khó chịu quá thì dựa vào trong này đi, chẳng mấy chốc là tới bệnh viện rồi. ”