Phía trước bất chợt có một chiếc xe tải lớn lao đến!Tốc độ xe chạy nhanh bất thường, nhắm thẳng hướng bọn họ mà lao vào. Quý Mộng Nhiên chợt la lên thất thanh: "A! A! A… Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Chúng ta sẽ chết sao? Em không muốn chết!""Câm miệng!" Quý Noãn lạnh lùng mắng cô ta. Quý Mộng Nhiên bị dọa đến vỡ mật, tiếng thét chói tai không dứt, hoàn toàn không cóý muốn dừng lại. Hai tay cô ta siết mạnh dây an toàn đến nỗi các đốt ngón tay trắng bệch. Quý Noãn đã từng chết đi một lần, cô không thể nói là mình không sợ tình thế nguy hiểm đến tính mạng này. Nhưng cuối cùng cô vẫn có thể dùng lý tríứng phó. Hơn nữa, lúc nhìn Mặc Cảnh Thâm điềm tĩnh ngồi phía trước nắm vô lăng, đồng thời cũng nắm sinh mạng của bọn họ trong tay, cô thấy sự trầm tĩnh trong mắt anh mà nỗi sợ hãi trong lòng côđã vơi đi không ít. "Bấm cửa kính xuống. " Mặc Cảnh Thâm chợt ra lệnh. "Được!"Quý Noãn lập tức phối hợp, mặc dù cô không biết dưới tình huống này mà anh yêu cầu như vậy là cóý gì. Nhưng sau khi bấm thử mấy cái, cô ngước lên hoảng hốt: "Cửa bị khóa cứng, cửa sổ xe cũng bị khóa luôn rồi!"Lần đầu tiên ánh mắt lạnh lùng của Mặc Cảnh Thâm thoáng rét lạnh. Chỉ trong nháy mắt chiếc xe sẽ va chạm vào chiếc xe tải, kèm theo đó là tiếng kêu gào tuyệt vọng của Quý Mộng Nhiên, anh bất chợt đảo đầu xe đổi hướng, lao thẳng vềđường ven biển không có rào chắn. "Đừng! Cửa xe không mởđược, chúng ta sẽ chết đuối!" Quý Mộng Nhiên khàn giọng kêu gào: "Đừng, em không muốn bị chết đuối!"Nhưng tốc độ xe đã vượt tầm kiểm soát, chân cô ta mềm nhũn đến độđứng lên cũng không được. Cả người cô ta dính cứng ngắc vào ghế ngồi, nét mặt tràn đầy kinh hoàng. "Em để chị yên một lúc đi!" Quý Noãn quay đầu lại hung dữ trợn mắt nhìn cô ta: "Em muốn ởđây để xe tải đâm nát, hay muốn chạy vào khu trung tâm đâm lung tung? Mình bỏ mạng rồi còn thuận tiện kéo theo người vô tội nữa hay sao?"Nỗi sợ hãi đã lấn át lý trí của Quý Mộng Nhiên: "Đụng chết người thìđụng chết người! Liên quan gìđến mình! Bây giờ lao xuống biển thì nhất định chúng ta sẽ chết! Sẽ chết đấy!""Nếu còn kêu loạn nữa thì chị sẽ bóp em chết trước!" Quý Noãn lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, cô ngước mắt Mặc Cảnh Thâm đang lái chiếc xe đâm vào lòng biển. Ngay lúc sườn xe đập mạnh xuống mặt biển, cô ngẩng mặt lên cười với anh. Xe bị khống chế, cửa sổ bị khóa chết, vùng ngoại ôđồng ruộng cách khu dân cư quá xa, đằng trước không phải xe tải thì cũng là dòng xe cộ và người người ở trung tâm thành phố. Cho dù trong tình huống này, lao thẳng xe xuống biển chính là con đường chết, nhưng chỉ cần có Mặc Cảnh Thâm, cô sẽ không sợ hãi. Vừa mới rơi xuống, nước biển tràn vào không nhanh, nhưng xe càng chìm sâu thì nước tràn vào càng nhanh. Nước lạnh như băng từ từ tràn qua chân của bọn họ. Thân xe trong nước không hề mất thăng bằng. Mặc Cảnh Thâm rời tay lái, đôi mắt đen ngước lên, nhìn thấy ánh mắt của Quý Noãn từ trong gương chiếu hậu dành cho anh. Tim anh như bị siết chặt. Anh nhìn chằm chằm vào ánh mắt của cô. Thế nhưng cùng một lúc, cô bất chợt giơ tay lên, nét mặt hung dữ bịt kín miệng Quý Mộng Nhiên đang gào thét thảm thiết. Mặc Cảnh Thâm cười khẽ một tiếng. Thân xe đang chìm sâu xuống lòng biển vôđáy với tốc độđáng sợ. Nước biển lạnh thấu xương tràn vào mũi miệng, cuối cùng Quý Mộng Nhiên cũng gào không thành tiếng nữa. Nhưng vừa mới tỉnh táo lại, cô ta đã không ngừng cởi giày cao gót dưới chân ra, không ngừng đập lên cửa sổ xe kín bưng. Biết rõ cách này tốn công vôích, nhưng Quý Noãn cũng không ngăn cản cô ta. Trong nước, mở mắt ra có chút khó khăn, cô nhìn thấy tay Mặc Cảnh Thâm đang lôi miếng đệm đầu của ghế lái phụ lên. Anh muốn làm gìđây?Chiếc xe chìm xuống càng sâu, áp lực nước biển càng lớn. Kể cả cửa xe không bị khóa thì bọn họ cũng không thể mở ra được. Vìáp lực của nước mà cửa kính xe cũng không dễ gìđập vỡ. Nhưng mấy năm sau này cô từng nghe trên mạng nói đến phương pháp tự giải thoát trong nước. Chính là giống như Mặc Cảnh Thâm đang làm, rút đệm đầu ở phía trên ghế lái phụ ra. Sau khi rút ra sẽ nhìn thấy hai thanh kim loại dài nhỏ dùng để cốđịnh với ghế ngồi phía dưới!Tuy rằng không thểđập vỡ cửa kính nhưng có thể dùng cái này để nạy ra! Sau khi nậy ra được thìáp lực nước trong xe sẽ giảm đi. Có vậy thì họ mới có thểđập vỡ cửa kính!Quý Noãn vội vươn tay rút đầu bên kia, như vậy cô mới có thể cùng anh nạy cửa sổ nhanh hơn!***Không biết xe đã chìm xuống bao lâu, cảm giác hít thở không thông ngày càng mãnh liệt. May mắn là Mặc Cảnh Thâm vừa nạy được cửa sổ xe, Quý Noãn cũng thuận tay cầm lên thanh kim loại mới rút ra đập vào cửa kính. Cuối cùng cửa sổ xe cũng bắt đầu từ từ nứt vỡ!Quý Noãn vội vàng tiến lên định dùng tay gạt thủy tinh thừa ra. Nhưng cô vừa đưa tay tới thì Mặc Cảnh Thâm đã kéo cô lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho cô dùng hai thanh kim loại này đi đập cửa bên cạnh. Thời điểm này mà anh còn lo cô bị cứa tay?Quý Noãn ngầm hiểu, tất nhiên cũng không muốn làm phiền anh thêm, rất ngoan ngoãn phối hợp với anh đập vỡ cửa kính cả hai bên. Cuối cùng, đến lúc có thể chui từ trong xe ra ngoài thì trước mắt Quý Noãn đã gần như mơ hồ vì hít thở không thông. Mặc Cảnh Thâm nhận ra dù vừa rồi cô lâm nguy không loạn, nhưng vì thiếu không khí mà thể lực của cô gần như cạn kiệt. Anh ôm lấy cô, ánh mắt nhìn cô như muốn hỏi có thể kiên trì bơi lên được không. Trong lòng anh, Quý Noãn lặng lẽ gật đầu, rồi lại chỉ ngón tay lên trên, tiếp tục gật đầu một cái, ý bảo mình sẽ bơi lên. Bất chợt Quý Mộng Nhiên ởđằng sau xe ra sức chui ra, vươn tay nắm chặt mắt cá chân Quý Noãn, như thể sợ bị bọn họ ném lại dưới biển chờ chết. Mặc Cảnh Thâm nhíu mày, ánh mắt càng thêm tối tăm lạnh lùng, nhìn Quý Mộng Nhiên một cái. Rõ ràng, ngoại trừ Quý Noãn đang được anh ôm trong lòng ra, chuyện sống chết của người khác không liên quan gìđến anh. Quý Noãn đang khổ sở vì ngộp thở, giờ cũng không còn sức đá văng cô ta ra. Không kịp suy nghĩ nhiều, cô dứt khoát không đểýđến cô ta, bảo vệ tính mạng trước mới làđiều quan trọng nhất. Tuy rằng mắt cá chân vẫn bị túm, trọng lượng cơ thể tăng thêm, nhưng cũng may Mặc Cảnh Thâm vẫn ôm cô, không để cho cô bị liên lụy mà chìm xuống liên tục. Lúc bơi ngược lên trên, mắt cá chân Quý Noãn bị túm quá chặt màđau nhức, khiến cô không nhịn được khẽ hé miệng, vô tình sặc một ngụm nước biển. Cả người cô lập tức căng thẳng, không chịu được suýt nữa bật ho ra. Cô cố nén lồng ngực đang đau nhức vì ngột ngạt, tay không ngừng khua về phía trước. Cuối cùng cũng ngoi lên khỏi mặt biển. Quý Noãn không nhịn được nữa, ho khan dữ dội đến đỏửng cả mắt. Trong nháy mắt, cảm giác sắp chết này quá giống với cảm giác khạc ra máu ngạt thở mà chết của kiếp trước. Theo bản năng, côôm thật chặt cánh tay Mặc Cảnh Thâm vẫn đang ôm cô, ngước mắt lên thì bắt gặp ánh mắt sâu thẫm của anh vẫn nhìn cô chăm chú. "Có thể bơi tiếp được không?" Anh khẽ hỏi. Quý Noãn nén xuống tiếng ho sắp bật ra, gật đầu một cái, khàn giọng nói: "Không sao đâu, em vẫn còn sức. "Đáy mắt anh toát lên tia lo lắng lẫn đau lòng. "Thật sự không sao! Em làm được!"Đôi mắt ướt sũng của Quý Noãn tràn đầy kiên cường. Mặc Cảnh Thâm nhìn xoáy vào mắt cô, khẽ mỉm cười: "Được. "