Lúc Phong Lăng gặp Quý Noãn ở Đại học T, quả đúng như Lệ Nam Hành nói, Quý Noãn đã xốc quần áo Phong Lăng lên kiểm tra tất tần tật một lượt. Cô nhìn chằm chằm vào mấy vết thương đã khép miệng nhưng vẫn không biết phải mất bao lâu mới lành sẹo của Phong Lăng rồi lại nhíu mày đau lòng mãi không thôi. Cũng may Phong Lăng không phải kiểu người lắm lời, Quý Noãn hỏi gì thì cô trả lời cái đấy, cũng không ăn năn hối hận gì, đề tài rồi cũng từ từ chuyển sang việc buổi tối phải đi tham gia hoạt động gì. "Là tiệc ở nhà ngài Khải Đạt – chủ tịch của Tập đoàn EP - tập đoàn được xây dựng ở khu người Hoa ở nước ngoài. Trước đây chi nhánh công ty ở Hải Thành của chúng tôi từng có quan hệ với Tập đoàn EP, gần đây cũng mới kí hợp đồng hợp tác làm ăn. Ngài Khải Đạt chuyển nhà từ Mỹ về đây định cư, chọn thành phố T để sinh sống, cho mời các đối tác lớn trong và ngoài nước đến nhà ông ấy tiệc tùng một buổi, chỉ đơn thuần là tiệc tại gia thôi, nhưng chắc là sẽ có nhiều người đến. ""Vậy bây giờ cô định đi chọn lễ phục à?""Không cần mặc lễ phục làm gì đâu, ngài Khải Đạt đã nhấn mạnh đây chỉ là tiệc tại gia, hy vọng sẽ có nhiều bạn bè thân thiết đến, nhưng không tổ chức quá long trọng, mặc đồ lịch sự là được rồi. "Phong Lăng nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Quý Noãn thì biết cô ấy đã làm hòa với anh Mặc rồi, chứ không còn chiến tranh lạnh như trước nữa, nhờ vậy tâm trạng của cô cũng được thả lỏng hơn rất nhiều. Nếu không, cô thật sự không thể chịu nổi một Quý Noãn ngày nào cũng ra sức giữ vẽ bình tĩnh lãnh đạm, đúng là chuyện gì mọi người đều vui vẻ thì mới khiến lòng người nhẹ nhàng được. Khoảng thời gian trước, cứ mỗi lần thấy Quý Noãn đờ người ra trước cửa sổ chung cư, cô lại thấy đau lòng... . Sáu giờ rưỡi tối hôm đó. Tại khu biệt thự có diện tích hơn hai ngàn mét vuông trong khu nhà giàu thành phố T của ngài Khải Đạt. Tuy đã vào Đông nhưng tiết trời rất đẹp, trên trời lấp lánh muôn vì sao, nhiệt độ cũng không quá lạnh như trong tưởng tượng. Khách khứa đông đúc, vẫn có rất nhiều cô gái mặc đầm dạ hội tới đây. Trong sân biệt thự đèn đuốc sáng trưng, trên mặt ai nấy đều lấp lánh ánh sáng. Người giúp việc được đào tạo bài bản đang sắp xếp trưng bày các món điểm tâm đẹp mắt cùng rượu quý đắt tiền. Khách mời cũng đã lần lượt đến nơi, rất đông. Hơn bảy rưỡi tối, trong sân ngày càng nhiều người, cũng ngày càng náo nhiệt hơn. Trong phòng sách tầng hai của tòa nhà chính, ngài Khải Đạt vừa rời đi, Lệ Nam Hành cùng Tần Tư Đình được ngài Khải Đạt cố ý mời đến, đang đứng tâm sự trước cửa sổ. Tần Tư Đình nhìn ra ngoài cửa, Lệ Nam Hành thì đứng cạnh một cửa thông gió khác châm thuốc hút. Nhìn thoáng qua những khách mời nườm nượp đến dự tiệc ở dưới sân, Tần Tư Đình đang định cầm điện thoại lên gọi về cho bệnh viện, đúng lúc này anh ta thấy bóng dáng một người phụ nữ đang xuống xe ở trước sân, sau khi thấy rõ được khuôn mặt của người phụ nữ kia, anh ta bỗng cười đầy ẩn ý bảo: "Nam Hành, anh qua đây, xem ai đến kìa. "Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Lệ Nam Hành lập lòe ánh sáng, anh thờ ơ nhìn ra ngoài cửa sổ nơi Tần Tư Đình chỉ, lúc nhìn rõ được người đến là Phong Minh Châu, anh vẫn không thay đổi sắc mặt: "Chắc là nghe ngóng được từ tay chân của ông cụ nên mới biết được lịch trình của tôi. "Tần Tư Đình mỉm cười, anh ta ngồi xuống ghế sofa, lật giở hiệp định bí mật về mảng giao dịch vũ khí ngầm vừa rồi ngài Khải Đạt đã thành tâm mời họ xem, cùng lúc đó lại liếc mắt nhìn Lệ Nam Hành: "Hay là cậu tự xuống tiếp đãi đi? Tôi thấy cô Phong này có vẻ vô cùng cố chấp với cậu đấy. ""Tôi xuống? Tôi xuống đâu bằng cậu xuống chứ, đẹp trai như Bác sĩ Tần đây, cái cô gái gia đình quyền quý đang theo đuổi cậu chỉ vì để nhìn thấy cậu mà ngày nào cũng giả bệnh chạy đến bệnh viện cậu xếp hàng khám, chẳng bằng cậu đuổi Phong Minh Châu kia đi giúp tôi? Khiến cô ta để ý đến cậu là được rồi. ”Tần Tư Đình nhếch miệng, đôi mắt trầm tĩnh trong vắt đầy vẻ hài hước: "Sao mà làm thế được, dù sao cô Phong kia đã thích cậu nhiều năm như thế rồi, tôi làm gì có cửa mà quyến rũ được một cô nàng si tình như vậy chứ. "Lệ Nam Hành cười, tiện tay dụi điếu thuốc sắp tàn vào gạt tàn, trong không gian vang lên một tiếng "xì" rồi yên tĩnh trở lại. "Dù sao bây giờ bên cạnh Bác sĩ Tần cũng không có cô nào, dạo này, Thời Niệm Ca kia cũng chẳng có ý định liên lạc lại với cậu, vị trí bên cạnh cứ để trống vậy hoài cũng không phải điều gì tốt đâu. " Lệ Nam Hành đi đến cạnh cửa sổ Tần Tư Đình đang đứng. Phong Minh Châu đang đi vào, cô ta chào hỏi với vài người quen từng lui tới với nhà họ Phong ở nước Mỹ. Phía sau Phong Minh Châu tầm mười mấy mét, một chiếc xe quen thuộc bỗng dừng lại, cửa sau xe mở ra, Quý Noãn mặc bộ vest màu trắng vô cùng đoan trang nhã nhặn nhưng không kém phần nữ tính xuất hiện trước mắt mọi người. Nhận ra người vừa đến là cô Mặc trong truyền thuyết, cả đám người nháo nhào vây quanh lại. Chỉ có Lệ Nam Hành là đưa mắt sang nhìn bóng người đang xuống xe từ vị trí ghế lái. Phong Lăng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng kiểu nữ cùng quần bò màu đen, bên ngoài khoác một chiếc áo bằng len, ngắn, mỏng, kết hợp với đôi giày da màu đen thường ngày cô thích mang, toát lên khí chất lạnh lùng và đầy xa cách. Cô vẫn để mặt mộc tự nhiên, mái tóc sạch sẽ cũng được để xõa chứ không tạo kiểu gì cả. Phong Lăng đi theo phía sau Quý Noãn, đôi lúc đưa tay lên ngăn cản đoàn người đang vây quanh Quý Noãn, ánh mắt lạnh lùng nhưng bên ngoài vẫn lễ độ khiêm nhường, bảo những người xung quanh nhường đường cho cô Mặc, đừng vây kín người ta như vậy. Tần Tư Đình thấy hình như Lệ Nam Hành đang nhìn vô cùng chăm chú vào thứ gì đó ở ngoài cửa sổ nên dời mắt khỏi hợp đồng trên tay, đảo mắt dõi về phía Lệ Nam Hành đang nhìn. Lúc thấy là Quý Noãn và Phong Lăng, anh ta khẽ nhíu lại rồi nói một câu: "Khăn quàng cổ Phong Lăng đeo có màu đẹp đấy chứ, hiếm khi thấy cô ấy mang đồ gì màu đỏ trên người. "Đúng là như vậy, Phong Lăng đang đi cùng Quý Noãn vào trong sân thường ăn mặc vô cùng đơn giản, hiếm khi choàng một chiếc khăn màu đỏ, màu sắc thật sự rất hợp với màu đen trên người cô, thoạt nhìn hơi giống với kiểu Âu Mỹ mà các cô gái đương thời rất thích. "Đúng là đẹp thật. " Lệ Nam Hành cong môi lên. Tần Tư Đình nhướng mày: "Tôi thấy bình thường cô ấy rất ít khi đeo mấy thứ như thế này trên người lắm, chẳng lẽ Quý Noãn lại nhiệt tình đến mức lựa riêng cho cô ấy một cái khăn quàng cổ?". Lệ Nam Hành: "Cậu nghĩ Quý Noãn có thời gian đi chọn khăn quàng cổ à?""Thế mới lạ chứ, chẳng giống với Phong Lăng thường ngày tôi biết. " Tần Tư Đình cố ý trêu ghẹo một câu, sau đó lại vừa cười vừa nhạo báng: "Chẳng lẽ có chàng trai nhà quê nào sợ cô ấy cảm lạnh nên mới mua cho hay sao?"“Chàng trai nhà quê” lạnh lùng lườm Tần Tư Đình. Lúc này, Tần Tư Đình mới trưng vẻ mặt như vừa tỉnh ngộ ra: "Ơ kìa, chẳng lẽ chàng trai nhà quê đó lại là cậu?”Lệ Nam Hành hừ lạnh một tiếng, sau đấy lại nhìn Phong Lăng đang quàng chiếc khăn màu đỏ ấm áp trên cổ, đứng ở dưới sân, sâu trong đáy mắt của anh thấp thoáng vẻ vui mừng.