Đầu óc của Phong Lăng có hơi lơ mơ, cô cứ nhìn người đàn ông đang thản nhiên dựa người vào cửa, nhìn cái dáng vẻ khoanh tay trước ngực đầy ung dung như không có chuyện gì của anh, khẽ rùng mình, một lúc sau mới bắt đầu giả bộ vừa cởi quần vừa nói: “Đúng là rất nhỏ... Không dễ lấy ra chút nào. Lão đại, anh cứ... để một mình tôi đi vệ sinh là được rồi. ”“Không phải cậu nói bản thân rất tự ti sao? Tôi cần nhìn thử xem nó nhỏ đến mức nào rồi sẽ nói cho cậu biết có cần tự ti hay không. ” Vì gian phòng vệ sinh rất hẹp nên dù người đàn ông đang đứng ở cạnh cửa thì giọng nói trầm thấp của anh vẫn vang ngay bên tai cô. Phong Lăng né tránh, không dám nhìn thẳng vào mặt Lệ Nam Hành. Cô đứng trước bồn cầu, động tác luống cuống, ngại ngùng. Dù sao… Phong Lăng cũng chưa từng nhìn thấy chỗ đấy của người đàn ông bao giờ, nhưng trước đây cô từng nghe thấy A K và mấy người khác tụ tập lại với nhau bàn về kích thước to nhỏ của nó nên cũng học lỏm được vài câu. Bây giờ, cô đang quay lưng về phía anh, có lẽ anh cũng chẳng thể nhìn thấy gì. Không nhịn nổi nữa rồi, Phong Lăng nhanh chóng cởi chiếc quần của mình xuống, may mà chiếc áo mặc trên người khá dài, có thể che được phần phía sau, sau đó, cô đứng đó moi móc một lúc, dù sao cũng chẳng thể moi ra nổi cái gì nhưng vẫn cứ giả bộ vừa moi ra, vừa nói: “Lão đại, tôi nhịn không nổi nữa rồi! Anh ra ngoài trước đi. ”Lệ Nam Hành nhìn chăm chăm vào đôi chân thon dài của cô, dù chiếc áo trên người cô có dài thế nào đi nữa thì cũng chỉ có thể che được quá nửa phần mông mà thôi, phần ở phía dưới quyến rũ không khác gì mời gọi người khác lập tức phạm tội. Nếu sớm biết chỉ cần một chai rượu vang đã có thể khiến cô mất hết lý trí thế này, có phải khi ấy anh nên chuốc cô say luôn hay không?Lệ Nam Hành định tiến về phía trước thì tiếng gõ cửa đột ngột vang lên, mặt anh tối sầm, đóng cánh cửa phòng vệ sinh lại. Lệ Nam Hành mở cửa phòng thì thấy bên ngoài là người mà Tập đoàn Mặc thị cử tới, người này tên Thẩm Mục, là trợ lý đặc biệt của Mặc Cảnh Thâm và rất được anh ta trọng dụng. Thẩm Mục đứng ở ngoài cửa, cười khách sáo: “Anh Lệ, tôi nghe nói cô gái được sắp xếp đến làm vệ sĩ cho cô Mặc đã xuống máy bay, hai ngày tới, tôi sẽ giới thiệu cô ấy cho cô Mặc. Bây giờ, tôi có thể gặp cô ấy được không?”Lệ Nam Hành tối sầm mặt lại, dáng người cao to đứng chắn ở trước cửa, không để cho Thẩm Mục nhìn thấy bên trong phòng, giọng nói của anh lạnh đến mức như muốn phả ra cả băng: “Bây giờ là mấy giờ?”Thẩm Mục khẽ giật giật lông mày: “Năm rưỡi. ”“Năm rưỡi là thời gian làm việc?”“... Tôi cố ý đến đây sớm để khi đến giờ làm việc, tôi có thể đưa cô ấy đến gặp cô Mặc, tránh để lỡ thời gian thôi mà?”“Người vừa mới đến nơi, vội vàng gì chứ? Đợi trời sáng rồi tính. ” Lệ Nam Hành thẳng tay đóng sầm cửa. Thẩm Mục bị chặn đứng ở ngoài: “…”M* nó, Tổng Giám đốc Mặc và vợ hiện đang anh anh em em ở trên giường, còn cậu ta thì mới sáng ra đã phải chạy đến đây để làm tròn bổn phận liên lạc với vệ sĩ. M* kiếp, kết quả Lệ Nam Hành lại như ăn trúng thuốc nổ vậy. Trước đây, Thẩm Mục đã từng nghe nói nữ vệ sĩ này đã từng có liên quan gì đó với Lệ Nam Hành, nhưng cụ thể mọi chuyện thế nào thì cậu ta cũng không rõ. M*, cả trái đất này đang bắt nạt cậu ta là FA sao?Thẩm Mục tiu nghỉu, quay người bỏ đi, vừa định đi thì nhìn thấy Tiểu Hứa đang bước lên tầng vì nghe nói Thẩm Mục đến. Sau khi hai người chào hỏi nhau, Tiểu Hứa nhìn thấy sắc mặt của Thẩm Mục rồi cười thành tiếng: “Sao rồi? Tôi nói với cậu là đừng có đến sớm quá mà! Bị mắng rồi phải không?”Thẩm Mục đi tới, không nhịn nổi nữa, phải thốt lên: “Còn không phải sao! Cái tính tình của Lệ lão đại nhà cậu đúng là cố chấp, chẳng dễ chịu chút nào. Đâu có dễ nói chuyện như Tổng Giám đốc Mặc nhà tôi. ”Tiểu Hứa đang ngậm điếu thuốc trong miệng, nghe thấy Thẩm Mục nói vậy thì liếc cậu ta một cái, giễu một câu đầy sâu xa: “Tổng Giám đốc Mặc nhà các cậu? Đúng rồi, Tổng Giám đốc Mặc nhà cậu thì tính tình rất tốt, tốt đến mức thường xuyên có người chết không chỗ chôn trong lúc anh ta đang cười nói tỉnh bơ. ”“Nói như kiểu cậu chưa từng bị Lệ lão đại trút giận bao giờ ấy. ”“Xì, nói như cậu ít khi bị anh Mặc tạt cho gáo nước lạnh lắm ấy... ”“…”“…”... Cánh cửa phòng lại được khép lại. Lệ Nam Hành quay người mở cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy Phong Lăng vẫn đang đứng đó luống cuống, có vẻ như là cô không biết mình nên làm thế nào để có thể đi vệ sinh. “Cạch” Cánh cửa nhà vệ sinh ở phía sau bỗng dưng bật mở. Ngay lập tức, Phong Lăng đứng thẳng người, tay vẫn để phía trước tiếp tục giả vờ. Lệ Nam Hành lia đôi mắt sắc bén của mình về phía cô, nhìn thấy động tác khó có thể làm giả được kia thì nghĩ không hiểu sao anh lại có thể bị cô lừa gạt nhiều năm đến thế, sắc mặt anh dần trở nên xấu đi. Phong Lăng hoàn toàn không rõ Lệ Nam Hành đang nghĩ gì, cô chỉ quay lại nhìn anh với vẻ mặt vô tội: “Lão đại... ”“Cậu cứ tiếp tục đi. ” Khoảnh khắc Phong Lăng quay lại nhìn, vì nửa thân dưới của cô không mặc quần nên anh nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác. Nếu như trong lúc cô tỉnh táo thì những chuyện như này sẽ không bao giờ xảy ra, có đánh chết cô cũng sẽ không làm. “Ồ. ” Lúc này, Phong Lăng cũng không còn ý thức được mình là con gái hay con trai nữa, cô đứng trước bồn cầu, chuẩn bị xả. Lệ Nam Hành bỗng có một dự cảm chẳng lành, bèn quay đầu nhìn Phong Lăng thì đang thấy cô đứng đó, dạng hai chân ra, ngay lập tức, gân xanh trên trán anh nổi cả lên, anh bất ngờ quát lớn: “Ngồi xuống!”Phong Lăng hốt hoảng bởi tiếng quát của Lệ Nam Hành khiến bả vai cô run bắn lên, sợ đến mức nhanh chóng ngồi xuống bồn cầu. Lúc này, Lệ Nam Hành mới đóng của nhà vệ sinh lại, quay người bước ra khỏi cửa phòng tắm. Một lát sau, nghe thấy được tiếng xả nước trong nhà vệ sinh vang lên, anh mới nhìn đồng hồ rồi gọi điện cho Tiểu Hứa, dặn cậu ta chuẩn bị bữa sáng. Vậy nhưng khi anh đã nói chuyện điện thoại xong, cái con người say đến mức không biết bản thân mình là nam hay nữ kia lại vẫn chưa ra khỏi nhà vệ sinh. Lệ Nam Hành đứng bên ngoài một lúc sau đó mở cửa rồi bước vào, lúc này, Phong Lăng đã mặc quần lại, cô còn đóng nắp bồn cầu rồi ngồi xuống bên cạnh, dựa đầu vào bồn cầu ngủ ngon lành…Sắc mặt Lệ Nam Hành tái đi, còn thoáng cả nét bất lực. Anh cúi người xuống, bế cô lên rồi quay người bước ra ngoài, đặt Phong Lăng về lại giường. Cơ thể vừa mới tiếp xúc với chiếc giường, Phong Lăng đã thoải mái đưa tay xoa xoa cái gối, đúng thật là say đến mức chẳng còn chút cảnh giác nào. Hoặc có lẽ lúc này, cho dù cô có suy nghĩ chán ghét anh đến đâu, thì chỉ cần anh ở bên cạnh, trong tiềm thức của cô vẫn có được một cảm giác an toàn tuyệt đối, vậy nên mới cho phép bản thân say đến thế này. Lệ Nam Hành cúi đầu, trông thấy chiếc quần của cô có hơi lỏng lẻo, bởi vì dây rút ban nãy cởi ra để đi vệ sinh không được thắt lại, chiếc áo trên người cũng bị gập lên một chút, để lộ ra phần bụng dưới trắng trẻo. Không biết có phải do ánh mắt của người đàn ông quá nóng bỏng hay không mà Phong Lăng hơi mở mắt ra nhưng đôi mắt lại cứ như có lớp sương mù che khuất chẳng nhìn rõ được cái gì. Cô chỉ khẽ “ưm” một tiếng rồi lại lăn ra ngủ tiếp.