Thời điểm trở xuống bên dưới, Giai Mễ không dám rời khỏi Nhiếp Tần Duật nửa bước. Khu khách sạn Madeleine Marie, hơn ba giờ sáng. Không như những địa điểm khác mọi thứ chìm vào tĩnh lặng. Trái ngược lại nơi đây hàng xe hào nhoáng vẫn tấp vào liên tục. Nơi thú vui và các hình thức giải trí của người tầng lớp thượng lưu. Lối sống của họ cứ thế mà hiên ngang tiếp diễn, xa hoa tột độ…Thế giới của tiền tài và địa vị. Nơi dãy hành lang bên ngoài, lão Giai Ung đứng cùng với vài người vệ sĩ. Ngay khi thấy Nhiếp Tần Duật trở ra bên cạnh Giai Mễ, nét mặt ông ta cũng trở nên biến sắc, sự hài lòng tràn ngập không thể che giấu. “Ngài Nhiếp… con gái tôi ngài đã chấp nhận rồi?”Nhiếp Tần Duật nhàn nhạt liếc nhìn Giai Ung đứng bên cạnh, ông ta giờ phút này mọi hành động đều cẩn thận, bộ dạng lễ phép của kẻ thấp hơn. “Tôi vẫn chưa được sử dụng thì làm sao có thể gọi là đã chấp nhận?”Nhiếp Tần Duật cuồng ngạo nói. Nét mặt lão Giai Ung biến sắc, lập tức đẩy một cái lườm về hướng Giai Mễ. Cô hiển nhiên căng thẳng, bàn tay trở nên khẩn trương kéo góc áo Nhiếp Tần Duật. “Ngài Nhiếp, con gái tôi tuy bị vấn đề không thể nói. Nhưng tôi đảm bảo sẽ không đến mức khiến ngài không hài lòng. ”Lão già Giai Ung căn bản đối diện với cô đều đe dọa không ngừng, trái ngược lại mọi cư xử với Nhiếp Tần Duật đều là dè dặt thấp hèn hạ bản thân. “Trước mắt tôi sẽ không gây cản trở cho công việc kinh doanh của ông tại thành phố. Những thành phần gây rắc rối cũng không đá động đến ông trong thời gian ngắn. Còn về các lợi nhuận lâu dài, còn phải xem con gái của ông liệu có thể khiến tôi hài lòng hay không. ”Người đàn ông nhàn nhạt cất tiếng, giọng nói độc đoán phán quyết sự việc, bất kỳ một ai cũng không dám phản kháng. Vốn dĩ lời nói của hắn, cũng đã là loại mệnh lệnh vô hình. Ánh mắt Nhiếp Tần Duật vẫn chưa rời khỏi gương mặt đầy lo lắng của Giai Mễ, bàn tay như gông cùm đặt lên mái tóc mềm mại của cô, chầm chậm vuốt ve. Độ nóng bỏng từ da thịt hắn cũng truyền đến khiến cô cảm thấy không an toàn. Cô ngẩng đầu, rơi vào hố sâu trong đôi mắt hắn. Giai Ung nhận được sự phán quyết, ông ta vui mừng gật đầu liên tục. Dù cho đối với loại đặc ân này không được bao nhiêu phần lợi ích, căn bản chỉ cần Nhiếp Tần Duật mở lời, ông ta cũng đã có cơ hội. “Chỉ cần ngài đồng ý, như vậy cũng là sự ưu ái vô cùng lớn với tôi. ” Nhiếp Tần Duật lướt qua gương mặt lấm lét của Giai Ung, ánh mắt mang theo sự khinh thường nhàn nhạt. Tình nhân bên cạnh Nhiếp Tần Duật hắn vốn thay như thay áo, cũng chưa đảm bảo việc đứa con gái của lão Giai Ung có thể khiến hắn hài lòng. Bàn tay vẫn tiếp tục vuốt nhẹ mái tóc Giai Mễ, động tác tưởng chừng dịu dàng nhưng lại chứa đựng áp lực ngầm, mọi thứ trong căn phòng này đều nằm dưới sự kiểm soát tuyệt đối của hắn. …Giai Mễ theo sau Nhiếp Tần Duật rời đi, trái ngược với bước ra khu vực đậu xe. Người đàn ông vừa hiện diện, không lâu sau đã có hàng dài vệ sĩ uy quyền ra đón. Trước mặt, từng hàng xe hào nhoáng nối đuôi nhau, khung cảnh hoành tráng vô cùng. Chiếc xe đứng đầu hiện diện, Giai Mễ dù không hiểu biết cũng rõ một điều trị giá vốn không phải con số thường, vô cùng đắt đỏ. Chưa định thần, Nhiếp Tần Duật đã đón lấy áo khoác từ hướng trợ lý, từng bước kiêu ngạo đi về hướng phía xe. “Đi mau, đừng làm chậm trễ thời gian của tôi. ” Giọng nói hắn vang lên có phần mất kiên nhẫn. Đêm đen buông xuống, thời điểm khuya khoắt, tâm trạng của Nhiếp Tần Duật cũng không còn tốt như ban đầu. Giai Mễ nghe nhắc nhở lập tức bước lên xe. Chiếc xe sang trọng, thiết kế theo dạng doanh nhân. Khi Giai Mễ bước vào, hơi lạnh từ phía trong tản ra, cấu trúc tinh tế hiện đại, mọi thứ thoạt nhìn đều rất mới. Không gian trên đường đi im lặng vô cùng, Nhiếp Tần Duật ngồi một góc, căn bản không hề đoái hoài đến cô. Bộ dạng của hắn kiêu ngạo lại xa cách, khiến Giai Mễ cũng trở nên căng thẳng. Trên đường, hàng cây lần lượt lướt qua. Ánh sáng từ đèn đường rọi từng đợt sáng yếu ớt chiếu vào ô cửa kính trên xe, thấy được đôi mắt đầy sự ảm đạm của Giai Mễ. Bàn tay cô nắm lại đặt trên đùi. Bộ dạng ra vẻ biết điều.