Vào đầu giờ chiều thì tôi cũng về nhà, điều đầu tiên tôi nhận được là dòng tin nhắn thầy gửi đến. Dòng tin chỉ vỏn vẹn một câu "khi nào em sẵn sàng thì đến gặp tôi". Đọc xong, tôi lặng lẽ úp điện thoại trên mặt bàn. Thầy muốn nói gì? Dường như tôi đã hình dung ra, giọng nói điềm tĩnh trầm thấp nhưng lại như những mũi kim nhọn ghim sâu vào trong lòng tôi. Nếu Thanh Linh không đến thì cả ngày hôm nay, ngày mai, thậm chí là hết tết thì tôi cũng không đủ dũng khí đến gặp thầy. Bạn ấy về nhà hôm hai mươi chín tết nhưng đến tận hôm nay mới đến tìm tôi. Vẫn là dáng vẻ lanh lợi năng động đó, bạn ấy mới chuyển đi không quá lâu nên không có gì thay đổi cả. Cũng bởi Thanh Linh muốn sang nhà chào thầy và tôi phải đi theo dẫn đường cho bạn ấy. "Em chào thầy. " Hai thanh âm cùng cất lên, một giọng nói vui tươi nhí nhảnh kèm theo một giọng nói ngượng ngùng, âm lượng nhỏ tới mức không thể nhỏ hơn. Lúc này thầy ấy vẫn đang ngồi bên bàn học, thầy ngồi lặng thinh không làm việc cũng không nói tiếng nào. Giọng của tôi và Thanh Linh cộng lại không đủ để thầy ấy nghe thấy. Nhìn thầy như vậy càng làm tôi mất đi chút dũng khí vừa mới xuất hiện đây thôi. Chúng tôi rón rén đi vào trong, bước từng bước nhỏ nhẹ chỉ sợ làm phiền thầy. Không mất bao lâu, thầy cũng phát giác ra. Thầy ấy ngẩng đầu lên, đuôi mắt chạm nhau. Ánh mắt sốt sắng đến bất ngờ hiện rõ trước mắt tôi. Tôi lén nhìn thầy rồi cũng cụp mắt nhìn xuống đất. Song thầy mới không tiếp tục chú ý đến tôi mà nhìn sang bên Thanh Linh đang đứng cạnh. "Em chào thầy. " Linh biết vừa nãy chào thầy không nghe thấy nên lần nữa mở lời chào. Được Linh nhắc nhở thầy thôi nhìn chúng tôi mà trở lại dáng vẻ điềm tĩnh như mọi ngày "Thanh Linh đúng không? Em về từ khi nào thế?" "Dạ em về lâu rồi nhưng hôm nay mới có dịp đến chào thầy. " "Ừm, hai đứa ngồi đi. " Thầy ấy đứng dậy đi tới bàn uống nước mở hộp bánh kẹo đang đặt trên mặt bàn. Thầy hỏi han vài câu về tình hình học tập hiện tại của Thanh Linh, tuy rằng chuyển sang trường mới nhưng bạn ấy thích nghi rất nhanh. Còn quen được nhiều người bạn mới nữa. Bạn ấy thích thú kể cho tôi và thầy nghe khung cảnh ở trường, những người bạn người thầy cô tốt tính ra sao. Rồi thời tiết ở đó ban ngày tuy nắng nhưng đến tối lại khá mát mẻ. Thực sự thì tôi không quá chú tâm vào lời bạn ấy kể, câu được câu chăng. Dù sao bạn ấy cũng đang trò chuyện với thầy nên tôi chỉ như phông bạt ngồi bên cạnh nghe mà thôi. Mất một hồi tôi ngồi ngó đông rồi nhìn tây thì câu chuyện cũng kết thúc. Đến khi Thanh Linh đứng lên chào thầy thì tôi mới giật mình đứng dậy theo. "Hai đứa chuẩn bị đi chơi à?" Thầy như vừa cố ý cũng như vô tình đặt câu hỏi này. "Dạ không ạ, bây giờ em phải về nhà để đi chúc tết họ hàng. " Thấy câu trả lời của Thanh Linh, thầy ấy tỏ vẻ hài lòng mà nói tiếp "Uhm... Tôi có chuyện muốn nói với Tuyết. " "Vâng, em xin phép về trước ạ. " Linh chào thầy xong không quên vẫy tay tạm biệt tôi. Tôi nhìn Linh rồi nhìn thầy, lòng bất an khôn tả. Nếu lúc đó Thanh Linh nói chúng tôi đi chơi thì có lẽ thầy cũng không giữ tôi lại. Nhưng dù sao cũng sẽ có lúc tôi phải nói chuyện với thầy, xem như là cơ hội để tôi không tiếp tục trì hoãn nữa. Có những thứ đôi khi phải làm rõ ràng mới có thể tiếp tục đối mặt với nhau. Trong khi tôi lặng yên chờ chịu trận thì thầy lại nói "Lên sân thượng ngồi cho thoải mái. " Thầy đi ra ngoài trước để lại tôi vừa hồi hộp lại bất an, tôi không ngừng nhẩm lại trong đầu câu "tất cả rồi sẽ tốt thôi" để tự trấn an mình. Nhưng điều đó làm cho tôi càng thêm bối rối, dù thầy không có biểu hiện gì nhưng tôi vẫn sợ thầy sẽ tức giận với mình. Khi tôi lên bắt gặp thầy vẫn điềm tĩnh ngồi đó, vân vê sợi dây đèn led quấn trên lan can. Tôi chậm chạp lại gần, im lặng ngồi đối diện thầy như một kẻ tội đồ đang chờ thầy xét xử. "Chuyện sáng nay, tôi biết em không muốn nhắc lại. Nhưng, tôi nghĩ mình cần nói rõ với em. " Vừa nói thầy vừa gõ tay lên bàn vài nhịp nhát gừng. Tôi ngồi yên đợi thầy nói tiếp nhưng mất vài phút thầy vẫn không nói. Khi mà tôi đợi hồi lâu dần mất kiên nhẫn thì thầy ấy lại đột nhiên thò tay vào trong túi áo lấy ra một bao thuốc, là một bao thuốc lá. Thầy ấy mở bao thuốc ra, tôi thấy thoáng qua bên trong đã mất đi vài điếu. Dường như đây không phải lần đầu thầy hút thuốc, trông thầy thành thạo cầm điếu thuốc gõ nhẹ mấy cái lên mặt bàn như bao người khác. "Thầy hút thuốc ạ?" Tôi không ghét bỏ thầy, bất kì ai cũng sẽ hút thuốc. Nhưng mà tôi có chút không tin mắt mình khi mà một người điềm đạm và hoàn hảo như thầy lại đang làm điều mà nhiều cô gái ghét. "Xin lỗi, tôi chỉ hút một điếu thôi. " Thầy đứng dậy ra phía ngoài lan can. Châm lửa vào điếu thuốc, phì phèo một làn khói trắng. Tuy đã phả ra ngoài nhưng vẫn bị gió thổi ngược về phía tôi. Tôi bất giác lấy tay che miệng ho khan hai tiếng. Thầy quay lại nhìn nhưng không nói gì, hút thêm một lần nữa rồi dí điếu thuốc lên lan can dập tắt ngọn lửa đỏ còn đang cháy dở. Thầy dựa người vào lan can vừa cười vừa nói "Xin lỗi em, khi có chuyện phiền muộn tôi thường hút thuốc. Tôi cũng không nhớ mình làm điều này từ bao giờ. " Giọng điệu châm biếm của thầy như đang trách tôi vì làm thầy thấy muộn phiền. Nhưng tôi tin thầy không phải người như vậy, thầy ấy có trách ai thì cũng sẽ nói rõ ràng cho người đó hiểu. Thầy sẽ không bao giờ châm biếm hay nói bóng gió bất kì ai. Điều mà tôi nghĩ đến chỉ có thể là thầy ấy đang tự nói chính mình. Thầy ấy đứng khoanh tay trước ngực, dáng người cao ráo trông thầy càng thêm chững chạc. "Em không phải một người tùy tiện, tôi nghĩ có lẽ em cũng đã suy nghĩ rất lâu mới dám khẳng định điều đó. Và tôi cũng tin tình cảm của em là thật. Nhưng tình yêu, nó phức tạp hơn em tưởng. " Tuy rằng thầy có hơi nhíu mày nhưng lời nói chậm rãi từ tốn dễ nghe khiến tôi quên rằng bản thân đang bị thầy khiển trách. Hoặc không hẳn là vậy, thầy chỉ đang muốn nói cho tôi hiểu rằng cái gọi là tình yêu mà tôi dành cho thầy là... không thể. Nhưng lúc thầy nói rằng tin tình cảm của tôi là thật, đã làm tôi thấy ấm lòng nhiều hơn. Bởi vì tình yêu của một đứa trẻ chưa trưởng thành thì được mấy ai tin chứ. Dừng mấy giây thấy tôi không nói, thầy lại tiếp tục "Liệu em có từng nghĩ rằng em sẽ luôn yêu người đó dù cho người đó không bao giờ hướng về em?" Tôi khẽ lắc đầu. Đúng là tôi chưa nghĩ đến, tôi chỉ nghĩ rằng mình sẽ yêu thầy trong âm thầm. Yêu cho tới khi nào trái tim không còn đập liên hồi khi gặp thầy nữa. Tôi cũng day dứt như bao người khác nhưng sự day dứt đó là khi thầy không chú ý đến tôi, không nhìn tôi. "Em đừng ngốc như vậy. Tôi không ngăn cản hay nghiêm cấm em yêu một ai đó, kể cả người đó là tôi. Nhưng mà, em vẫn chưa đủ chín chắn để hiểu được thứ cảm xúc rối rắm đó. Em cũng không cần hiểu, em chỉ cần tập trung vào học hành, tập trung ôn thi vào cấp 3. Nó là cả tương lai của em. " Thầy ấy bỗng di chuyển đến gần tôi. Một tay thầy chống lên mặt bàn, tay còn lại đặt lên đỉnh đầu tôi. Tuy rằng trời lạnh nhưng nắng vẫn chiếu, khuất sau lưng thầy nắng vàng chiếu sáng như vầng hào quang. Che lấp đi biểu cảm trên khuôn mặt của thầy, còn lại đôi mắt lẳng lặng như nước. Nhưng cũng nhiều lo toan. "Hứa với tôi, chuyện ngày hôm nay em hãy cho nó vào quên lãng. Chúng ta vẫn sẽ như mọi ngày. Được không?" "Dạ. " Tôi gật đầu một cái rụp, tôi cũng không biết mình có thể quên được không. Nhưng thầy đã phải lo quá nhiều thứ, tôi không muốn vì bản thân mà thầy tiếp tục phiền muộn nữa. Vả lại, chuyện tôi có tình cảm với giáo viên chủ nhiệm. Nếu truyền ra ngoài thì người mang tội là thầy, thầy lớn tuổi hơn tôi rất nhiều còn là đàn ông nên mọi tội lỗi đều đổ dồn vào người thầy. Bóng lưng của thầy dù có rộng lớn cỡ nào cũng không thể chống lại lời gièm pha của người đời, sai hay đúng vốn đã không quan trọng khi mà số đông họ cho là đúng. Nhưng thầy không lo cho mình trước tiên, ngay cả một câu cũng chưa từng nhắc đến bản thân. Có thể nhiều người sẽ nghĩ rằng thầy ấy cố tình giả bộ, thế nhưng khi biết được tình cảm của tôi thì thầy lại nói xin lỗi. Xin lỗi khi mà nó không phải là cái tội, cái lỗi nào cả. Liệu mấy ai nói được những lời đó mà không nghĩ đến bản thân trước tiên. "Xin lỗi em nếu tôi nói gì làm tổn thương đến em. " "Dạ không, làm gì có. " Tôi chống hai tay vào cằm vừa cười vừa nói "Thầy còn nhớ thầy nói rằng em rất hay xin lỗi dù bản thân không làm gì sai, sao bây giờ thầy nói còn nhiều hơn em nữa. Cả anh Lâm Phong cũng thế. " "Lâm Phong sao?" Thầy bỗng cười rộ thành tiếng "Chắc vì chúng tôi đều biết em là một cô gái nhạy cảm. " "Đều biết ạ? Nhưng chính em cũng không biết. " "Nó gọi là quan tâm. " Thầy lại gõ nhẹ vào trán của tôi. "Quan tâm. " Tôi xoa trán mỉm cười có phần khiên cưỡng. Tự hỏi bố mẹ cũng quan tâm tôi. Nhưng sao họ không biết? Trong mắt họ dù ở bất kì tình huống nào, tôi cũng yếu đuối, cũng nhút nhát, cũng sợ sệt. Nhưng mà, sau cùng thì thầy ấy vẫn không mang nhật ký trả lại cho tôi, không biết là thầy quên thật hay cố tình quên. Tôi không tiện hỏi nên ở nhà thầy thêm một lúc, đến khi bầu trời dần chuyển tối. Vài cơn gió bỗng nổi lên, lạnh đến cóng người. Tôi hơi rùng mình, ngồi ngay hướng ngược gió. Bao nhiêu cái lạnh đều ùa vào người. Thầy ấy nhìn qua là biết, kêu tôi về trước, hôm sau nếu muốn có thể sang nhà thầy chơi. Về tới nhà, tinh thần được thả lỏng. Tôi leo lên giường ôm chăn ấm đệm êm, thỏa sức hòa mình vào cái sự ấm áp do chăn đệm mang lại. Trước khi sang nhà thầy, tôi đã lo lắng tới mức hoảng loạn. Nỗi sợ hãi lấn át lý trí khiến tôi không thể nghĩ được gì. Nhưng sau đó, thầy không trách không mắng câu nào, cũng không tỏ ý tránh né tôi. Chỉ như vậy là đủ để tôi thấy vui vẻ và nhẹ nhõm hơn. Dù tình cảm của tôi có được thầy chấp nhận hay không cũng không quan trọng bằng suy nghĩ thật của thầy. Nó đã không quan trọng hơn khi mà thầy không muốn gặp lại tôi nữa.