Thời điểm Tử Lam trở về phòng, bên trong mọi người vẫn đang chơi rất hăng hái vui vẽ, nàng cảm thấy bản thân không thể tiếp tục uống nữa nên ngồi yên một góc, cố gắng giữ vững bản thân thật tỉnh táo. Đúng 11h khuya, tất cả chuẩn bị trở về. . đêm nay mọi người chơi thật thoải mái. Trước cửa quán rượu mọi người nhanh chân tìm cách trở về nhà. Đa số đều thuê xe trở về. . Tử Lam cũng tính toán như thế. . Lúc này Mặc Thiếu Thiên ôm Trọng Nhược Tình bước ra vừa lúc nhìn thấy Tử Lam đứng đón xe. " Lâm tiểu thư,nhà cô ở đâu? có muốn hay không tôi cùng Thiếu Thiên tiễn cô một đoạn? " Trọng Nhược Tình cười tự đắc, khoe khoang chiếm hữu Mặc Thiếu Thiên với Tử Lam. " Cảm ơn! Không cần đâu " Tử Lam cười cười nhún nhường, ánh mắt thủy chung vẫn không nhìn đến Mặc Thiếu Thiên dù chỉ một lần. Ngay lúc này một chiếc xe con dừng ngay trước mặt Tử Lam. Cảnh Thần bên trông thò đầu ra gọi nàng " Tử Lam, mau lên xe "Tử Lam quay đầu lại liền biết đó là xe của Trần Mặc, nàng nháy mắt với Cảnh Thần một cái, tới thật đúng lúc! Nàng xoay người nhìn Trọng Nhược Tình và Mặc Thiếu Thiên nói một tiếng " Không làm phiền hai người, tôi xin phép đi trước "Mở cửa, ngồi vào xe rời đi. Mặc Thiếu Thiên nhìn bóng lưng Tử Lam rời đi, con ngươi hắn từ từ tối xuống, sâu không thấy đáy... ... ... " Cô ấy lại tìm cô gấy phiền toái nữa sao? " Cảnh Thần nhìn Tử Lam hỏi. " Không có, chỉ là thích lấy le một chút hư vinh thôi! " Tử Lam giải thích. *******Lúc Tử Lam trở về đến nhà, cảm giác say rượu đã hoàn toàn biến mất!Đã muộn thế này rồi vậy mà Bảo bối vẫn không chịu ngủ một mực chờ đợi nàng. Chỉ cần nghĩ tới trong nhà còn có Hi Hi, nàng đã cảm thấy cuộc sống tràn đầy hy vọng. " Bảo bối, mẹ đã trở lại " Tử Lam hô lên một tiếng. Hi Hi đang ở bên trong phòng bếp làm đông làm tây. " Mẹ, người đã về rồi á " Hi Hi tiến tới, vừa đến gần Tử Lam bé cau mày nhìn " Mẹ, người uống rượu? "Tử Lam đen mặt, hỏng bét rồi, nàng đã quên dặn dò của Bảo bối!Nàng hướng Bảo bối bộ dạng chân chó cười lấy lòng bé " chỉ uống một chút thôi "Hi Hi lại nhíu mày, có vẽ như không tin lắm. . Tử Lam vội vàng nói sang chuyện khác " Đã trễ thế này, con ở đây lam gì? "" Biết chắc mẹ chưa ăn gì nên con ở đây nấu mì cho mẹ "Tử Lam tiến đến gần Hi Hi " Bảo bối con thật tốt với mẹ " Đang định hôn lên mặt bé một cái nhưng Hi Hi lai đẩy nàng ra. " Mẹ, người đi tắm trước đi! " Chân mày non nớt của Hi Hi nhíu lại nhìn Tử Lam từ trên xuống dước. Trên trán Tử Lam đầy hắc tuyến!Bảo bối, con ghét bỏ mẹ sao?Không thể như vậy á!Nhưng hết cách rồi, ai bảo nàng đã đồng ý với bảo bối mà không làm được. Vì vậy, Tử lam rất ngoan ngoãn đi tắm!Mới vừa đi được mấy bước Hi Hi lại nhắc nhở " Mẹ, người đi tắm nhớ mang theo quần áo nha "Tử Lam ngẫn người,quay đầu lại nhìn Bảo bối nhíu nhíu mày, hướng gian phòng của mình đi vào. Trong phòng tối đen như mực, Tử Lam vừa muốn mở đèn chợt cảm thấy sau lưng có người tập kích đến. Nàng quay người lại định tập kích lai bị một đôi tay bắt giữ ôm vào lòng, ngay sau đó liền đem nàng đặt lên giường... ... . . Hai cỗ thân thể dán chặt vào nhau... . . Tử Lam nhân cơ hội vươn tay sờ tới chốt mở đèn trên tường " lạch cạch " một tiếng mở ra!Nhất thời cả gian phòng một mảnh sáng ngời. . Tử Lam nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, nhếch miệng lên cười nhàn nhạt, lại mang theo mấy phần vui mừng " Tiêu Dật! "Tiêu Dật đang đè trên người nàng, gương mặt tuấn tú câu hồn đoạt phách cười " Em thiếu chút nữa đã bị anh tập kích rồi "" Em nhất định sẽ dùng võ thuật đề phòng lang sói không chút lưu tình tập kích ngay "" Được, nhưng công phu mèo 3 chân của em cũng không biết là ai đã dạy cho em nữa, định đánh sư phụ sao?"" Làm sao anh biết em ở nơi này? " Tử Lam nhìn Tiêu Dật hỏi. Tiêu Dật lại cúi người, hít một hơi trên người nàng sau đó không vui cau mày nói " Hôm nay em uống rượu? "