Ánh sáng le lói phản chiếu qua khe cửa gỗ của căn trọ nhỏ nơi cuối hẻm, con hẻm nhỏ về đêm bao trùm một không gian tĩnh mịch. Bây giờ đã hơn mười một giờ khuya, Đường An Hy vừa mới đi làm về. Công việc hiện tại của cô là phục vụ tại một quán cà phê vào buổi tối, buổi sáng cô nhận làm việc nhà cho những gia đình giàu có. Đường An Hy năm nay mới hai mươi ba tuổi, cứ ngỡ sau khi học xong đại học cô sẽ theo đuổi được ngành thiết kế mà cô thích nhưng ai ngờ biến cố ập đến khiến cô phải thôi học mà ra đời bươn chải. Gia đình Đường An Hy không khá giả nhưng cũng không phải quá khó khăn. Bố mẹ cô không phải doanh nhân thành đạt mà chỉ là người quản lý trang trại nhỏ tại nhà. Cuộc sống vốn dĩ bình yên cho đến khi cô học đại học năm cuối. Đường An Hy nhớ như in cái ngày đó, toàn bộ số hoa màu được bố mẹ chăm bón ngày ngày cuối cùng cũng đến ngày thu hoạch. Ở quê mà! Người dân chỉ chăn nuôi trồng trọt để trang trải cuộc sống, nhà cô cũng vậy. Sách vở quần áo và học phí của cô điều phụ thuộc vào vụ mùa ở quê. Hôm đó là cuối tuần Đường An Hy được nghỉ học nên cô tranh thủ về quê thăm bố mẹ sẳn tiện phụ bố mẹ thu hoạch ngô. Năm nay ngô được giá lại ít người trồng nên ngô nhà cô được nhiều thương lái hỏi mua. Nghe bố bảo năm nay ngô được giá nè ngày mai sau khi bán ngô bố sẽ mua cho cô một chiếc điện thoại mới. Đường An Hy vui mừng cảm ơn bố rối rít, từ bé đến lớn cô chưa đòi hỏi bố mẹ bất cứ điều gì nên bố mẹ rất thương cô. Đêm đó Đường An Hy vui mừng đến lòng nôn nao không thể chợp mắt. Đến tờ mờ sáng hôm sau khi gà mới cất tiếng gáy, không gian vẫn còn tối mịch bao trùm cả sớm nhỏ bỗng có tiếng la thất thanh của Đường Trạch:- CHÁY…. CHÁY RỒI…. CỨU VỚI…. DẬP LỬA GIÚP TÔI VỚI……Nghe tiếng la của bố, Đường An Hy giật mình bật dậy chạy ra ngoài chân còn không kịp mang dép. Ra ngoài đập vào mắt cô là ngọn lửa cuồn cuộn như nuốt chửng ruộng ngô, mẹ cô cùng các cô hàng xóm đang cố gắng tạt nước dập lửa. Các bác các chú cũng ra sức dập lửa nhưng ngọn lửa quá lớn khiến mọi người không thể kiểm soát được. Mẹ cô đứng thẫn thờ nhìn đống tro tàn còn sót lại, nước mắt bà không ngừng rơi lả chả. Đường Trạch bất lực hét to trong đau đớn, Đường An Hy ngậm ngùi nhìn bố mẹ mà không biết làm gì. Sau ngày hôm đó bố cô vì đau lòng mà đỗ bệnh, số tiền cọc gia đình cô đã nhận từ thương lái đành phải hoàn trả lại. Số tiền đỗ vào ruộng ngô cũng không phải nhỏ khiến gia đình cô phải thiếu nợ hơn hai trăm triệu. Sau ngày đó mọi thứ đè nặng lên đôi vai bé nhỏ của cô buộc cô phải nghỉ học đi làm. Lạc Hoa mẹ cô phải chăm sóc cho bố nên không thể làm gì thêm. Chỉ sau một đêm mà gia đình cô như mất trắng, những đồ vật có giá trị trong nhà đều mang bán để trả nợ và chữa bệnh cho bố. Nguyên nhân cháy ruộng ngô là do sự đố kị ganh ghét của người họ hàng nhà Đường An Hy gây ra. Nhưng biết làm sao được khi không có quyền càng không có tiền thì làm sao thưa kiện. Thoáng nhớ lại chuyện cũ, một giọt nước mắt lại rơi xuống. Đường An Hy cô bây giờ không được phép gục ngã, bố cô bây giờ cần thuốc uống mỗi tháng. Gia đình bây giờ chỉ nhờ vào một mình cô mà thôi. Gạt qua một bên Đườn An Hy đi vào nhà tắm, dòng nước mát mẻ dội vào người cô khiến cô thoải mái hơn đôi chút. Bỗng có tiếng gõ cửa bên ngoài, quơ vội bộ quần áo cũ mặc vào người rồi ra ngoài mở cửa. Chị chủ trọ bảo với cô:- Tiền trọ tháng này đến hạn rồi em ạ, chị đến thu tiền!Đường An Hy gãi gãi đầu:- Chị cho em hẹn lại hai ngày nữa nha chị, hai ngày nữa em có lương rồi em gửi cho chị nha!Chị chủ trọ thở dài:- Tháng này ai cũng hẹn như thế thì làm sao có tiền đóng tiền điện nước đây?Đường An Hy:- Chị thông cảm cho em với ạ, nhất định hai ngày nữa em có tiền mang qua cho chị!!!Chị chủ trọ đành gật đầu đồng ý:- Được rồi! Hai ngày nữa chị thu đấy nhé!!!Đường An Hy gật đầu cảm ơn, chờ chủ trọ đi khuất cô mới đóng cửa đi vào trong. Nay là cuối tháng, tiền trọ rồi tiền gửi về quê cho bố uống thuốc thêm cả tiền lãi trả nợ. Công việc hiện tại của cô lương không cao khiến cô không biết phải làm sao. Nếu không gửi tiền về quê để trả nợ thì chắc chắn bọn cho vay đó sẽ tìm đến nhà mà làm khó bố mẹ cô. Đường An Hy bất lực thở dài thì có tiếng chuông điện thoại,là mẹ cô gọi đến:- Alô An Hy à!Đường An Hy nhẹ nhàng đáp:- Con nghe đây mẹ ạ! Dạo này bố mẹ vẫn khỏe chứ ạ?Lạc Hoa:- Mẹ vẫn khỏe còn bố con thì …. . Đường An Hy lo lắng:- Bố như thế nào ạ mẹ?Lạc Hoa thở dài:- Hôm qua bệnh của bố con tái phát, bố mệt lắm con ạ! Mẹ đưa bố đến viện nhưng người ta nói cần đóng hai mươi triệu để truyền thuốc cho bố…. . Đường An Hy:- Mẹ yên tâm ngày mai con sẽ gửi tiền về cho mẹ, mẹ lo cho bố giúp con nhé……. . Sau cuộc nói chuyện đó nước mắt cô một lần nữa rơi xuống, cô phải tìm một công việc nào đó thật tốt để kiếm tiền chữa trị cho bố. Dù có khó khăn như thế nào cô cũng vẫn phải cố gắng.