Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 96: Bí mật giữa hai người đàn ông

13-11-2024


Trước Sau

Ôn Húc Khiên nghe vậy sắc mặt có chút lúng túng, liếm liếm môi, hồi lâu không nói nổi lời nào.
Hắn vươn tay cầm lấy ly rượu, uống mà không có chút cảm giác.
Louis Thương Nghiêu cũng không nói gì, ánh mắt giống như thanh đao sắc lạnh xẹt qua khuôn mặt đang cố tỏ vẻ bình tĩnh của Ôn Húc Khiên.
Ánh mắt hắn vẫn vô cùng tự nhiên cùng bĩnh tĩnh như thường ngày, dường như chuyện đang được nói đến lúc này không chút quan trọng, lại có vẻ như….
hết thảy mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của hắn vậy.
Ngay cả nụ cười mơ hồ trên môi cũng rất khó để đoán định.
Một lúc sau…"Thương Nghiêu, anh không thể như vậy…" Giọng Ôn Húc Khiên dường như đã trở nên yếu đi, thanh âm cũng hạ xuống, còn có chút ý khẩn cầu, "Chuyện đó hoàn toàn không giống những gì anh đã hứa với tôi.
"Ánh mắt Louis Thương Nghiêu thoáng hiện lên chút tối sầm nhưng rất nhanh liền bị gương mặt vui vẻ của hắn che đi, ánh mắt của hắn vĩnh viễn khiến người khác có cảm giác vô hại nhưng mà hắn tuyệt đối không phải là người vô hại.
"Anh cứ liên tục nhắc chuyện lúc trước, vậy thì đem hết chuyện lúc trước nói ra đi.
" Louis Thương Nghiêu khẽ duỗi ngón tay, nhẹ nhàng vuốt ve dọc theo ly rượu, vẻ mặt vô cùng nhàn nhã.
Ôn Húc Khiên nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, nhưng cũng không biểu hiện quá rõ nét, hắn nhanh chóng đổi sang bộ dạng nghiêm túc, "Được, Thương Nghiêu, nếu hôm nay mọi chuyện đã tới nước này, tôi cảm thấy có giấu diếm cũng không có ý nghĩa gì, chẳng bằng đem tất cả nói ra hết.
"Louis Thương Nghiêu cũng không có biểu hiện gì cụ thể nhưng cũng không có ý định ngăn cản hắn.
"Thương Nghiêu, tôi hỏi anh một câu, anh không ngại nói thật cho tôi biết chứ?" Ôn Húc Khiên nhìn về gương mặt thản nhiên của người đàn ông đối diện.
Cùng là đàn ông nhưng hắn ta lại có hết thảy quyền lực, tiền bạc, phụ nữ - quá nhiều thứ mà đàn ông đều luôn tranh giành để đạt được.
"Thoải mái hỏi đi!" Louis Thương Nghiêu hờ hững đáp lại.
"Tôi muốn biết, có phải từ trước khi tôi cùng Lạc Tranh tới Paris, anh đã chú ý tới cô ấy?" Ôn Húc Khiên không phải người ngu, vấn đề này hắn đã để trong lòng từ rất lâu rồi.
Hắn vẫn luôn tự hỏi, vì cái gì mà lúc trước Thương Nghiêu nhất định phải làm cho Lạc Tranh tự mình tới Paris nói chuyện hợp tác mới được?"Louis Thương Nghiêu cũng không hề giấu diếm, trả lời vô cùng dứt khoát, "Đúng vậy, khi cô ấy làm luật sư biện hộ xuất hiện trên toà khiến tập đoàn của tôi chịu thiệt hại, tôi đã chú ý cô ấy rồi.
""Nói như vậy, kể từ ngày Lạc Tranh thắng vụ kiện đó, anh đã bắt đầu lên kế hoạch này?" Ôn Húc Khiên quả thực bị chấn động.
"Phải!" Louis Thương Nghiêu vô cùng phối hợp, hết thảy câu hỏi đều trả lời rất thẳng thắn.
"Vì sao? Chẳng lẽ chỉ vì anh bị thua kiện?""Cái nguyên nhân này…" Louis Thương Nghiêu nghe vậy chỉ cười, "…người nên biết không phải là anh.
"Ôn Húc Khiên có chút sững người.
"Khi anh cùng Lạc Tranh lần đầu tiên xuất hiện ở phòng làm việc của tôi, thật sự tôi đã có hứng thú với bạn gái của anh rồi.
Nhưng mà, hứng thú này không phải đột nhiên phát sinh, mà là có từ trước đó.
Tôi cũng đã tìm hiểu rõ mọi thông tin về cô ấy, cho nên tôi phát hiện ra, càng hiểu rõ cô ấy, tôi càng cảm thấy hứng thú với cô ấy.
" Louis Thương Nghiêu khẽ nhấp một ngụm vang đỏ, hờ hững lên tiếng.
"Cho nên…" Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi, "Cùng ngày hôm đó, anh liền đưa ra yêu cầu kia với tôi?""Phải, bởi vì tôi có hứng thú với Lạc Tranh, cho nên tôi mới đề nghị với anh, việc để bạn gái anh ở bên tôi một đêm.
" Louis Thương Nghiêu ngắt luôn lời Ôn Húc Khiên và đưa ra câu trả lời.
Vẻ mặt Ôn Húc Khiên thực có chút quái dị.
"Mà anh, không phải lúc đó đã rất vui vẻ nhận lời hay sao?" Khoé môi Louis Thương Nghiêu nổi lên nét cười lạnh.
"Đó là bởi vì…" Ôn Húc Khiên cắn răng, hít sâu một hơi, lấy hết dũng khí nói, "Đó là bởi vì anh đã cam kết, chỉ cần tôi đồng ý để cho Lạc Tranh cùng anh một đêm, anh chẳng những đồng ý hợp tác, mà còn bảo đảm cho văn phòng luật trở thành văn phòng hàng đầu ở Hongkong, và vươn ra tầm quốc tế.
Tôi tin tưởng anh, bởi vì tôi tin anh nói được nhất định làm được.
""Không sai, cho nên tôi và anh đã hợp tác rất vui vẻ.
" Louis Thương Nghiêu không buồn đếm xỉa đến hắn, cười cười, "Mà văn phòng luật của anh không phải đã vượt qua cửa ải khó khăn rồi sao?""Nhưng mà…" Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm hắn, "Anh lật lọng, Thương Nghiêu, tôi không ngờ là anh nói lời lại không giữ lời.
"Louis Thương Nghiêu nghe vậy, ngón tay khẽ duỗi ra, "Lật lọng? Húc Khiên, anh dùng từ này để hình dung bạn của mình hình như không được hay cho lắm.
""Chẳng lẽ tôi nói sai sao? Là anh nói, anh chỉ cần Lạc Tranh một đêm, chỉ cần một đêm.
" Ôn Húc Khiên nhìn chằm chằm hắn.
Louis Thương Nghiêu nhếch môi cười, "Anh muốn nói cái gì?""Là chính miệng anh nói, chỉ cần cô ấy một đêm, chỉ cần một đêm là được rồi.
Nhưng mà theo tôi biết, cô ấy ở trên giường của anh không phải chỉ có một đêm, không phải sao?" Ôn Húc Khiên lúc nói những lời này, giọng có chút tê tái.
Louis Thương Nghiêu ngược lại không hề cảm thấy lúng túng, nở nụ cười xấu xa, "Húc Khiên, chuyện liên quan đến phụ nữ không phải là việc mà người trong cuộc có thể khống chế được.
Anh không phải cũng như vậy hay sao? Loại chuyện như vậy lần đầu tiên dĩ nhiên sẽ có lần thứ hai.
""Nhưng mà…" Hô hấp của Ôn Húc Khiên có chút gấp gáp, "Nhưng mà Lạc Tranh dù sao cũng không phải là xử nữ!""Húc Khiên, tôi nhớ anh đâu bị mắc chứng bệnh Alzheimer.
" Louis Thương Nghiêu thu lại nụ cười, giọng nói cũng trầm xuống, "Lúc trước tôi từng hỏi anh, là chính miệng anh nói cho tôi biết, cô ấy đã không còn là xử nữ, cũng là chính miệng anh nói, người phụ nữ này chỉ để giúp anh đấu tranh giành thiên hạ, cho dù có là dùng thân thể đổi lấy cũng được.
Nếu như lúc trước anh nói rõ cho tôi biết, cô ấy là xử nữ, có lẽ tôi sẽ nương tay.
Bởi vì tôi ghét nhất chính là động vào xử nữ.
"Câu nói sau cùng thốt ra, hai hàng lông mày của hắn cũng chau lại, không khó nhận ra, đây là những lời thật lòng của hắn.
"Tôi…" Ôn Húc Khiên thực bị cứng họng.
Thật lòng mà nói, nếu như hắn biết Lạc Tranh vẫn là xử nữ, nhất định sẽ không để cho Thương Nghiêu chiếm được tiện nghi.
Hắn vốn cho rằng bốn năm trước nàng đã sớm…Mỗi lần nghĩ tới chuyện này, hắn đều cảm thấy rất khó chịu, nhất là khi hắn phát hiện ra vóc dáng Lạc Tranh mê người tới mức nào, trong lòng không khỏi hối hận không thôi.
T.
r.
u.
y.
ệ.
n.
Y.
Y.
c.
o.
m"Húc Khiên, chuyện này là anh không đúng.
Hoặc có lẽ do anh quá nóng vội, nhưng mà cho dù anh đem người bạn gái vẫn còn là xử nữ dâng lên cho tôi, trong mắt tôi mà nói anh cũng chỉ là vì mình mà thôi.
""Không, tôi không biết mọi chuyện sẽ thành thế này!" Ánh mắt Ôn Húc Khiên nhất thời rối loạn, bàn tay vô thức vung lên, "Cứ cho là như vậy, anh cũng không thể hết lần này đến lần khác động vào cô ấy, anh không phải là đang giúp tôi, mà là đang hại tôi, khiến tâm trí Lạc Tranh cũng không còn chỗ cho tôi nữa.
"Louis Thương Nghiêu nghe thấy mấy lời này, nhếch môi bật lên tiếng cười vui vẻ.
Thân hình cao lớn của hắn hơi nghiêng về phía trước như thể dò xét.
Ánh mắt đen thẳm cũng ánh lên đầy tà mị, giống như ánh sao xẹt qua trên bầu trời đêm, không thể nắm bắt.
"Anh định nói đến đêm tân hôn của hai người?"Đáy mắt Ôn Húc Khiên rõ ràng có chút lúng túng, hơi mất tự nhiên nhìn lại Louis Thương Nghiêu, cũng không nói gì.
Đêm đó…"Khó mở miệng sao?" Louis Thương Nghiêu đưa mắt nhìn hắn, nụ cười càng lúc càng mờ ám mang theo chút lười biếng, "Húc Khiên, tôi và anh, từ đó đến giờ đều là giao dịch bình đẳng, không phải sao?" Một câu hỏi tưởng như đơn giản của hắn nhưng lại mang theo bao nhiêu sự lạnh lùng cùng tàn nhẫn.
Yết hầu Ôn Húc Khiên khẽ nhấp nhô, hắn dường như muốn nói gì đó nhưng tắc nghẹn lại ở cổ…"Tôi trước giờ chưa từng nhận mình là người tốt lành gì.
Tôi là thương nhân, đương nhiên hết thảy mọi chuyện tôi làm đều xuất phát từ lợi ích.
" Giọng nói của Louis Thương Nghiêu mặc dù khá lạnh nhạt, nhưng thái độ không hề hoà hoãn, "Nếu tôi đã hứng thú với bạn gái của anh, thì tôi cũng dùng một thứ tương đương để trao đổi.
Có qua có lại, đây là chuyện hết sức bình thường.
""Nhưng mà...
" Ôn Húc Khiên ấp úng.
"Trong mắt anh, Lạc Tranh cũng chỉ là quân cờ để anh từng bước tiến lên mà thôi.
" Louis Thương Nghiêu cười nhẹ, nói tiếp, dường như không buồn để ý tới thái độ ấp úng của Ôn Húc Khiên.
"Lần đầu tiên của Lạc Tranh đổi lấy sự hợp tác với tập đoàn của tôi, không chỉ vậy, còn thông qua vụ hợp tác đó đem lợi nhuận của văn phòng luật tăng thêm mấy lần.
Ngay cả đêm tân hôn, không phải cũng đã đổi lại không ít lợi ích hay sao? Húc Khiên, tôi nói không sai chứ?""Là...
" sắc mặt Ôn Húc Khiên càng lúc càng lúng túng, nhìn Louis Thương Nghiêu vội nói thêm một câu, "Nhưng đó là do anh uy hiếp tôi…""Húc Khiên, nói vậy không đúng rồi, con người tôi trước giờ làm việc luôn không thích cưỡng bách người khác, sao có thể nói đến uy hiếp chứ?" Louis Thương Nghiêu buồn cười nhướng mày, thong thả nói.
Ôn Húc Khiên siết chặt nắm đấm, không khó nhận ra nội tâm hắn đang rất kích động.
"Thực tế tôi căn bản không có sự lựa chọn.
" Hắn nhìn chằm chằm Louis Thương Nghiêu, so với nụ cười hờ hững kia, bộ dạng Ôn Húc Khiên lúc này thực rất nóng vội, "Lúc ấy anh nói muốn có đêm tân hôn của Lạc Tranh, tôi đã phản đối, nhưng mà hành vi của anh đã cho tôi biết rõ, nếu tôi từ chối, tôi sẽ mất tất cả.
""Không, không, không, Húc Khiên, tôi thấy anh nhớ nhầm rồi.
" Louis Thương Nghiêu bày ra bộ dạng ngạc nhiên nhìn hắn, "Lúc đó, tôi đã nói, tâm trạng của tôi không tốt sẽ ảnh hưởng tới suy nghĩ của một số người có địa vị mà thôi.
Nhưng mà anh vừa nghe xong đã lập tức đáp ứng đề nghị của tôi.
Cho nên, Húc Khiên, cùng là đàn ông nhưng tôi thật sự bội phục anh, đã biết rõ đêm tân hôn sẽ xảy ra chuyện gì mà vẫn có thể tỉnh táo hoàn thành hôn lễ.
"Ôn Húc Khiên đương nhiên nghe ra ý châm chọc trong những lời vừa rồi, nắm tay liền siết lại, "Đúng là anh đã nói câu đó, nhưng mà những quan chức kia sẽ ảnh hưởng trực tiếp tới văn phòng tôi, khách hàng cũng sẽ theo đó mà bỏ đi, như vậy còn không coi là uy hiếp sao?"Đối với năng lực của Thương Nghiêu, Ôn Húc Khiên chưa từng dám hoài nghi.
Lúc đầu hắn vốn nghĩ Thương Nghiêu chỉ là một thương nhân bình thường mà thôi, nhưng sau khi hợp tác, Thương Nghiêu đã đem đến cho hắn không biết bao nhiêu lợi nhuận cùng những mối quan hệ làm ăn.
Từ đó hắn bắt đầu hoài nghi, Thương Nghiêu thực sự không phải là người đơn giản như vậy.
Bởi vì hắn phát hiện, trong chính giới Thương Nghiêu cũng có tầm ảnh hưởng nhất định.
Từ khi hợp tác cùng hắn, văn phòng luật nhận được rất nhiều hợp đồng tư vấn từ phía các quan chức chính phủ, cơ hội này không phải văn phòng luật nào cũng có được, cho dù là văn phòng luật danh tiếng đi chăng nữa, nếu không có quan hệ dẫn lối thì khó mà nhận được những hợp đồng kiểu này.
Cho nên nếu như Thương Nghiêu rút khỏi vị trí trung gian này thì mọi vụ làm ăn sẽ hoàn toàn sụp đổ, nói không chừng còn có thể đem lại nhiều hệ luỵ phiền toái hơn nữa.
Louis Thương Nghiêu dường như nhìn thấu tâm tư Ôn Húc Khiên, ánh mắt hiện lên ý mỉa mai rõ ràng.
"Uy hiếp? Anh dùng từ này không cảm thấy buồn cười sao.
Rõ ràng là chuyện bản thân có thể lựa chọn, nhưng lại hết lần này tới lần khác tìm cách đổ lỗi cho người khác.
"Nói đến đây, Louis Thương Nghiêu khẽ cười, lắc lắc đầu, "Húc Khiên, là chính anh quá nóng lòng cầu xin mà thôi, lúc đó anh hoàn toàn có thể cự tuyệt tôi.
Cho dù mất đi hợp đồng với các quan chức chính phủ đó, anh vẫn còn một loạt khách hàng cũ vẫn có thể tiếp tục duy trì, khó khăn chỉ là tạm thời mà thôi.
Nếu như trong lòng anh ngay thẳng, cần gì phải để ý tới quyết định của tôi.
""Tôi...
""Anh chỉ không muốn đi còn đường bình thường mà thôi.
Người muốn đi đường tắt chính là người dễ bị lợi dụng sơ hở nhất.
" Louis Thương Nghiêu khẽ cười, "Cho nên, anh đem Lạc Tranh tặng cho tôi, mà anh cũng nhận lại không ít lợi ích, chẳng lẽ vậy không phải là trao đổi công bằng hay sao?"Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi, "Nhưng mà vấn đề bây giờ là anh muốn thu mua văn phòng luật của tôi?""Húc Khiên, anh lại xuyên tạc ý của tôi rồi.
Anh không phải luật sư sao, thế nào mà năng lực phán đoán lại kém như vậy?" Louis Thương Nghiêu chậm rãi nói tiếp.
"Anh không ngừng muốn được tài trợ, vậy tôi cũng chỉ là giúp anh một tay mà thôi.
""Thương nhân quả nhiên chỉ biết đến lợi ích.
" Ôn Húc Khiên khó nhọc nở nụ cười, "Chỉ hận tôi rơi vào bẫy của anh, càng ngày càng lún sâu…""Húc Khiên, thật ra tôi rất muốn giúp anh, cho nên tôi mới đề xuất yêu cầu cuối cùng kia!" Louis Thương Nghiêu nhẹ nhàng lên tiếng, khoé môi cũng tỏ rõ hàm ý vui vẻ.
"Để tôi đem Lạc Tranh bán đứt cho anh sao?" Đáy mắt Ôn Húc Khiên thoáng có chút khác thường.
"Nói một cách chính xác, thì là…" Louis Thương Nghiêu cất giọng mang theo bao nhiêu hàm ý dụ dỗ, "…tôi muốn dùng một khoản tiền để đổi lấy chữ ký của anh, chỉ đơn giản vậy thôi.
"Ôn Húc Khiên sững sờ, hồi lâu cũng không có phản ứng với ý tứ trong lời nói vừa rồi của Louis Thương Nghiêu.
Khoé môi Louis Thương Nghiêu nhếch lên nụ cười đầy mỉa mai, đem một tập tài liệu chậm rãi đẩy tới trước mặt Ôn Húc Khiên, lạnh nhạt lên tiếng.
"Bây giờ, ký nó đi! Tôi chỉ cần anh ký tên một chữ, xong rồi anh sẽ nhận được một khoản tiền không hề nhỏ.
"Ôn Húc Khiên có chút ngờ vực cẩm lấy tài liệu, mở ra đọc, thực sự bị kinh ngạc, "Cái này….
làm sao mà anh có được tờ thoả thuận ly hôn này?"Thoả thuận ly hôn này vẫn luôn đặt bên cạnh hắn, sao Thương Nghiêu lại có thể lấy được?Trên bản thoả thuận ly hôn, Lạc Tranh đã ký tên từ lâu, chỉ còn lại một chỗ trống, đang chờ chữ ký của hắn.
Đương nhiên, Louis Thương Nghiêu cũng không có ý định trả lời câu hỏi vừa rồi, ngón tay thon dài chỉ khẽ gõ nhịp lên mặt bàn một cách lười biếng.
"Chỉ cần anh ký tên, từ nay về sau, anh và Lạc Tranh sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì.
"Bản thoả thuận ly hôn đặt trước mặt Ôn Húc Khiên giống như đôi mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào hắn.
Hắn nhìn bản thoả thuận một cái, lại nhìn về phía Louis Thương Nghiêu, trong mắt ánh lên vài phần đề phòng.
Louis Thương Nghiêu cũng không hề thúc giục hắn, chỉ lẳng lặng ngồi đó, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm từng biểu hiện trên mặt hắn.
Ôn Húc Khiên hít sâu một hơi, một lúc sau, lại đem bản thoả thuận ly hôn đặt qua một bên nhìn Louis Thương Nghiêu, "Tôi nói rồi, tôi không muốn ly hôn với Lạc Tranh, càng không muốn chấp nhận cái việc anh gọi là mua bán tình yêu kia.
""Rất có cốt khí!" Khoé môi Louis Thương Nghiêu nổi lên một nụ cười nhẹ mang theo ý trào phúng, "Tôi vẫn nhắc lại câu nói cũ, quyền chủ động ở trong tay anh, nếu như anh ký nó, anh sẽ nhận được một khoản đầu tư mà anh không dám ngờ tới, còn nếu như không chịu ký tên…" Hắn khẽ dừng lại, thảnh thơi nhìn Ôn Húc Khiên, "…Vậy anh có thể bắt đầu lại từ đầu.
"Sắc mặt Ôn Húc Khiên lập tức biến đổi, phải nói là trở nên rất khó coi, ngón tay hắn bất giác cũng run rẩy, mắt nhìn chằm chằm vào bản thoả thuận ly hôn trên mặt bàn.
"Thương Nghiêu...
Anh không thể ép buộc tôi như vậy…" Giọng hắn cũng trở nên run rẩy, giống như mang theo ý khẩn cầu, "Cho dù tôi ký tên, anh nghĩ Lạc Tranh sẽ ở lại bên cạnh anh sao? Thương Nghiêu, từ đầu đến giờ, anh luôn miệng nói đây là vụ giao dịch công bằng, nhưng mà, nó không hề công bằng chút nào.
Cho tới giờ, đều là tôi bị anh dắt mũi mà thôi.
"Vẻ mặt Louis Thương Nghiêu có chút buồn cười nhìn gương mặt đầy kích động của Ôn Húc Khiên.
Khẽ chớp mắt, hắn lên tiếng.
"Húc Khiên, anh nói vậy khiến tôi thực sự cảm thấy đau lòng.
Nếu không có tôi, văn phòng luật của anh sao có thể một bước lên mây như vậy chứ?""Đúng vậy, tôi thừa nhận, bởi vì có sự hỗ trợ của anh, lợi nhuận của văn phòng luật mỗi ngày đều không ngừng tăng trưởng, nhưng mà…" Giọng nói của Ôn Húc Khiên có chút ảm đạm, nắm đấm cũng siết chặt lại.
"Từ khi mới bắt đầu, anh đã lấy lợi ích của văn phòng luật ra để uy hiếp tôi.
Bởi vì anh biết rõ, văn phòng luật chính là tử huyệt của tôi.
Cho nên, anh coi trọng Lạc Tranh, coi trọng thân thể cô ấy, mà lòng anh cũng nổi lên tham niệm, anh muốn lần đầu tiên của Lạc Tranh còn chưa đủ, lại còn tiếp tục đem văn phòng ra để uy hiếp, đường hoàng chiếm lấy cô ấy ngay trong đêm tân hôn.
Hiện giờ, vì muốn công khai sống chung với Lạc Tranh, anh còn dùng văn phòng luật để ép tôi ký tên sao?""Húc Khiên, cho dù anh tức giận cũng được, không vui cũng được, tôi nghĩ, anh nhất định sẽ ký thôi.
" So với sự kích động của Ôn Húc Khiên, Louis Thương Nghiêu càng vô cùng thong thả bình tĩnh, giọng nói cũng cực kỳ kiên định, ánh mắt dường như đã nhìn thấu quyết định cuối cùng của Ôn Húc Khiên.
Ngón tay Ôn Húc Khiên khẽ run lên...
"Sao rồi? Anh biết rõ con người tôi luôn không có tính nhẫn nại, anh đã không muốn ký tên, vậy tôi cũng không miễn cưỡng.
"Louis Thương Nghiêu đột ngột lên tiếng, cầm lấy bản thoả thuận ly hôn trên bàn, lại bổ sung thêm một câu, "Có đôi khi, làm lại từ đầu cũng là chuyện tốt, có kinh nghiệm rồi có lẽ thành tựu sau này sẽ càng lớn.
""Khoan đã…" Đúng lúc bản thoả thuận ly hôn sắp rời khỏi mặt bàn, Ôn Húc Khiên liền giơ tay chặn lên, đưa mắt nhìn Louis Thương Nghiêu, muốn nói gì đó lại thôi.
Khoé môi Louis Thương Nghiêu khẽ cong lên đầy lạnh lùng, vẻ mặt càng vô cùng tự tin bởi vì hành động vừa rồi của Ôn Húc Khiên đã bán đứng tâm tư hắn.
Càng chưa nói đến vẻ chần chừ hiện lên trong mắt hắn lúc trước.
Ôn Húc Khiên thấy cái nhìn sắc bén cùng soi mói của Louis Thương Nghiêu thì có chút lúng túng cúi đầu xuống, ngập ngừng nói, "Anh…thật sự nói lời giữ lời?""Tôi hiện giờ còn chưa nghĩ ra lý do gì để phải đổi ý.
" Louis Thương Nghiêu hờ hững đáp.
Ôn Húc Khiên nuốt một chút nước miếng, lại lập tức giương mắt nhìn về phía hắn.
"Tôi muốn biết mình sẽ nhận được khoản đầu tư là bao nhiêu.
" Đây mới chính là trọng điểm mà hắn muốn, về phần những chuyện khác, hắn vốn không quan tâm.
Louis Thương Nghiêu nhếch môi, ánh mắt trở nên cực kỳ lạnh lẽo, giọng nói vẫn bình thản như trước, "Cho anh đủ để khai thác thị trường châu Âu, thấy thế nào?"Ôn Húc Khiên nghe vậy, trong lòng vô cùng mừng rỡ, ánh mắt cũng xẹt qua chút ngạc nhiên nhưng cũng cố gắng kìm chế lại, tận lực bày ra vẻ mặt bình tĩnh, làm ra vẻ như vậy còn chưa đủ.
"Thương Nghiêu, điều kiện của anh là để tôi cả đời này không dính dáng đến Lạc Tranh nữa, cái thị trường châu Âu…xem ra cũng không có bao nhiêu.
"Louis Thương Nghiêu nghe vậy cười lạnh, có trời biết hắn ghét nhất chính là loại người tâm địa tham lam quá mức thế này, đã được lợi còn không biết thế nào là đủ.
Lúc đầu, hắn vốn định cho Ôn Húc Khiên chút lợi ích, xem ra hắn đã quá mềm lòng rồi.
Nghĩ tới đây, nụ cười của hắn bất giác ngập tràn trong ánh mắt.
"Thị trường châu Âu, tôi sẽ cung cấp tiền cho anh theo từng khu vực trọng điểm, thấy thế nào?"Ôn Húc Khiên vừa nghe, trong lòng đã vui đến muốn điên lên nhưng vẫn phải cố nén lại không biểu hiện ra ngoài, gật đầu, "Vậy còn được!"Louis Thương Nghiêu khẽ hừ lạnh, "Còn chưa ký?""Ký, tôi lập tức ký, nhưng mà…" Ôn Húc Khiên vẻ mặt tươi cười nhìn hắn, "nhưng mà tôi nghĩ, anh sẽ không đổi ý chứ?""Sáng sớm ngày mai anh sẽ nhận được hợp đồng có liên quan.
" Louis Thương Nghiêu đương nhiên hiểu được sự dè dặt của hắn.
"Vậy hôm nay...
" Ôn Húc Khiên kéo dài giọng, "Tôi làm sao biết được đêm nay anh có đổi ý hay không?"Louis Thương Nghiêu nghe vậy, cũng không nói lời nào, kêu phục vụ lấy giấy bút ra, ưu nhã viết lên đó một hàng chữ bằng tiếng Pháp khá đẹp, sau đó ký tên rồi đưa cho Ôn Húc Khiên.
"Đây coi như cam kết cho thoả thuận của tôi, cũng đã có chữ ký của tôi, anh cũng biết nó hoàn toàn có hiệu lực pháp lý.
""Đương nhiên rồi!" Ôn Húc Khiên rốt cục cũng yên tâm, vẻ mặt tươi cười cầm lấy tờ giấy đảm bảo cất kỹ vào túi xách, sau đó cầm lấy bản thoả thuận ly hôn, nhanh chóng ký tên lên đó.
Nhìn thấy bản thoả thuận ly hôn đầy đủ cả hai chữ ký, Louis Thương Nghiêu vô thức thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ đến những chuyện tiếp theo, vẻ mặt liền trở nên nghiêm túc.
"Được rồi, từ hôm nay trở đi, Lạc Tranh sẽ là của anh.
" Ôn Húc Khiên đem bản thoả thuận ly hôn đẩy tới trước mặt Thương Nghiêu, vẻ mặt tươi cười đầy đắc ý, "Không ngờ, Lạc Tranh lại đáng giá tới như vậy.
"Louis Thương Nghiêu không nói gì thêm, chỉ đem bản thoả thuận ly hôn cất cẩn thận.
Ôn Húc Khiên thật cũng không cảm thấy mất mát gì.
Những thứ hắn muốn đều đã có được, hắn sẽ không cần để ý sau này ra sao.
Tóm lại, hắn đã có được bản cam kết, cho dù Thương Nghiêu có muốn đổi ý cũng không có cơ hội nữa.
Vừa nghĩ tới từ ngày mai trở đi sẽ tiến vào thị trường châu Âu, hắn thật sự cảm thấy rất hưng phấn, đứng dậy nói.
"Thương Nghiêu, yên tâm đi, Lạc Tranh tuyệt đối đáng cái giá này.
Dáng người cô ta đẹp như vậy, nhất định trên giường sẽ cực kỳ mê hồn, nếu không anh đã không lưu luyến đến vậy.
"Louis Thương Nghiêu cười lạnh, bên môi ánh lên một tia thâm trầm không dễ gì nhận thấy.
Tiếng cười của Ôn Húc Khiên thì ngược lại, phát ra từ tận sâu trong lòng bởi hắn đang rất cao hứng.
Hắn vốn cho là sau khi Lạc Tranh bỏ đi thì sẽ trắng tay, không nghĩ tới Thương Nghiêu lại bỏ ra một số tiền lớn như vậy.
Sau này, cho dù không có Lạc Tranh hỗ trợ, hắn cũng có thể một bước lên mây.
Nhưng…Nụ cười của hắn duy trì không được bao lâu, chỉ trong chốc lát, sự đắc ý đang ánh lên trong mắt hắn liền ngưng lại…lạnh cứng, ánh mắt cũng trở nên vô cùng lúng túng.
Louis Thương Nghiêu thì vẫn duy trì bộ dạng bình tĩnh thong dong như trước, cũng không hề quay đầu lại, chỉ lặng lặng ngồi đó, từ từ thưởng thức ly rượu trong tay.
Dường như…Hắn đã sớm dự liệu được sẽ có chuyện gì phát sinh sau đó…Vẻ mặt Ôn Húc Khiên lúc này tựa như nhìn thấy quỷ.
Nhưng mà lúc này hắn đang nhìn thấy một người sống sờ sờ, một người nằm ngoài khả năng tưởng tượng của hắn.
Người này không phải ai khác, chính là Lạc Tranh!Từ sau khúc quanh, Lạc Tranh đi tới, từ trong ánh mắt có thể nhận ra nàng đã có mặt ở nơi này từ lâu.
Trong lòng Ôn Húc Khiên thực sự có cảm giác kinh hãi, vô thức nhìn về phía Louis Thương Nghiêu.
Việc Lạc Tranh xuất hiện ở nơi này hoàn toàn nằm ngoài kế hoạch của hắn, hắn vốn cũng không nghĩ là Lạc Tranh sẽ xuất hiện.
Louis Thương Nghiêu vẫn ngồi tại chỗ, không hề di chuyển dù chỉ một chút, giọng nói trầm thấp của hắn cất lên, mang theo sự khẳng định cùng hàm ý mỉa mai.
"Sao thế? Anh rất kinh ngạc sao? Anh không nên có vẻ mặt như thế này mới đúng.
Mục đích của anh không phải là muốn cô ấy biết rõ hết thảy mọi chuyện à?"Tim Ôn Húc Khiên bất giác đập thình thịch…"Anh…làm sao mà biết được?" Hắn thất thanh hỏi lại, nhìn thấy Lạc Tranh càng lúc càng tới gần, hắn bắt đầu trở nên luống cuống.
Louis Thương Nghiêu khẽ cười để lộ lúm đồng tiền, khoé miệng cong lên trông rất hấp dẫn nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.
"Húc Khiên à Húc Khiên, anh nghĩ rằng, tôi có thể có được sự nghiệp như ngày hôm nay là dựa vào cái gì?" Hắn rốt cục cũng nhìn về phía Ôn Húc Khiên, "Người Trung Quốc không phải vẫn có câu "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng" đó sao?"Sắc mặt Ôn Húc Khiên lúc này đã xám lại như gan heo.
Đúng vậy, hắn thực sự đã gửi tin nhắn cho Lạc Tranh, là hắn muốn Lạc Tranh tới nơi này.
Lý do rất đơn giản, hắn chỉ nói là không muốn để nàng tiếp tục chẳng hay biết gì, nhưng có một điều kiện là cả quá trình không được lộ diện.
Thật ra, hắn hoàn toàn không cần khẩn trương đến vậy, bởi vì hắn đã có được cam kết của Thương Nghiêu.
Việc không để cho Lạc Tranh lộ diện chính là nhằm mục đích đề phòng Thương Nghiêu đổi ý, dù sao đây cũng là bí mật giữa hai người bọn họ, một khi để Lạc Tranh biết được, như vậy chẳng phải kế hoạch của Thương Nghiêu sẽ bị đổ bể hay sao?Đúng là hắn có thể an ủi mình như vậy, nhưng đáng tiếc…Ôn Húc Khiên vô thức khẽ run lên bởi vì hắn nhìn thấy vẻ mặt Thương Nghiêu bình tĩnh tới mức không bình thường, dường như hắn đã sớm biết hết thảy mọi chuyện đã được sắp xếp vậy.
Không, không phải là dường như mà là biết rõ ràng.
Thương Nghiêu đã sớm biết việc Lạc Tranh được hắn sắp xếp để xuất hiện tại nơi này, hơn nữa còn nghe được hết thảy cuộc nói chuyện vừa rồi.
Thương Nghiêu đã biết rõ ràng như vậy mà vẫn còn có thể làm bộ dạng thản nhiên nói chuyện với hắn như vậy sao? Rốt cục Thương Nghiêu thật sự muốn cái gì?Ôn Húc Khiên chỉ cảm thấy sống lưng mình lạnh toát, nhất là khi Lạc Tranh đứng trước mặt hai người họ.
Sắc mặt nàng lúc này tái nhợt như tờ giấy, trong suốt đến doạ người, nàng không nhìn về phía Ôn Húc Khiên, mà một mực nhìn về người đàn ông đang ngồi trên ghế - Louis Thương Nghiêu kia, nhìn xem bộ dạng bình tĩnh của hắn, ánh mắt nàng thoáng hiện lên chút ngỡ ngàng.
Louis Thương Nghiêu cũng nhận ra nàng đang chăm chú nhìn hắn, nhưng cũng không nhìn về phía nàng mà chỉ chú mục vào ly rượu đỏ trong tay, tâm tư thâm sâu như biển.
"Vì sao?" Một lúc lâu sau, Lạc Tranh mới lên tiếng, thanh âm của nàng lúc này có chút run run, sắc mặt mang đậm vẻ thê lương.
Câu hỏi này, nàng không hỏi Ôn Húc Khiên, mà hướng về phía Louis Thương Nghiêu.
Ôn Húc Khiên đưa tay kéo Lạc Tranh qua một bên, thấp giọng nói, "Sao cô lại ra đây?"Lạc Tranh rốt cục cũng dời ánh mắt về phía Ôn Húc Khiên, nét bi thương cùng tuyệt vọng nhanh chóng chuyển thành phẫn nộ tột bậc.
"Hèn hạ!" Nàng lạnh lùng thốt ra hai từ này.
Ôn Húc Khiên có chút lúng túng nhìn đi nơi khác.
"Vì sao không trả lời tôi?" Lạc Tranh lại không buồn để ý tới Ôn Húc Khiên, một lần nữa nhìn lại phía Louis Thương Nghiêu, lạnh lùng lên tiếng.
Chỉ mới vừa nãy, nàng rốt cục mới biết được hết thảy mọi chuyện phát sinh trong khoảng thời gian vừa rồi là thế nào.
Hai người đàn ông này, nghiễm nhiên coi nàng như một món hàng để đem ra trao đổi! Đúng vậy, nàng chỉ là một món hàng, một món hàng không hơn không kém.
Louis Thương Nghiêu, người đàn ông này vì muốn có nàng, vì muốn thoả mãn dục vọng của hắn, đem tiền tài ra dụ dỗ Ôn Húc Khiên.
Mà Ôn Húc Khiên, vì lợi ích cùng sự nghiệp bản thân lại có thể coi nàng như một cống phẩm dâng tặng cho người đàn ông khác.
Nghe được hết thảy, trái tim nàng vỡ tan thành trăm mảnh, máu cũng như chảy ngược.
Lúc biết được Ôn Húc Khiên chẳng qua chỉ là lợi dụng mình, lòng của nàng cũng không thấy đau đớn đến thế này.
Nhưng mà, khi nàng nghe được Louis Thương Nghiêu bình thản nói với Ôn Húc Khiên về chuyện buôn bán trao đổi bản thân nàng như thể nói chuyện phiếm, trái tim nàng đã thật sự đau đến chết lặng… Ngay lúc này, nàng dường như cũng không cảm nhận được nhịp tim của mình còn đập nữa.
Nàng đã chết rồi sao?Trái tim nàng, đã đau đến chết rồi sao?Có lẽ là như vậy….
Đối với Ôn Húc Khiên, nàng đã sớm nhìn thấu bản chất của hắn, nhưng mà Louis Thương Nghiêu…Nàng biết rõ, hắn là người thâm sâu khó lường.
Nàng cũng biết, mục đích hắn tiếp cận nàng không hề đơn giản, nhưng mà, khi nàng biết rõ hắn lại có thể dùng thủ đoạn hạ lưu này để tới gần nàng, nàng còn có thể dùng tâm tình thế nào để đổi mặt với hắn đây?Hắn thật là đáng sợ!Đáng sợ tới mức nàng chưa từng dám tưởng tượng tới!Thì ra, từ lúc nàng thắng tại phiên toà ở Paris thì hắn đã bắt đầu kế hoạch rồi, bắt đầu kế hoạch làm thế nào lấy được nàng, chiếm hữu nàng, làm thế nào để tình yêu của nàng tan vỡ, làm cho nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn.
Thậm chí, hắn còn lên kế hoạch dùng tiền để Ôn Húc Khiên đồng ý ký tên lên bản thoả thuận ly hôn.
Trong bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh, Ôn Húc Khiên cũng không cách nào dễ dàng thoát ra.
Hắn cũng nhận thấy Lạc Tranh chỉ nhìn đến phản ứng của Louis Thương Nghiêu, trong lòng ít nhiều cũng có cảm giác ghen ghét.
Tuy nói hắn trước giờ chỉ lợi dụng nàng, nhưng dù sao cũng là vợ chồng một thời gian, nay nhìn thấy người phụ nữ đã từng là của mình lại chỉ quan tâm đến người đàn ông khác, sao hắn có thể không có phản ứng.
Louis Thương Nghiêu ngồi một bên, vẫn cầm lấy ly rượu, nhẹ nhàng nói, "Em còn muốn biết gì nữa? Tôi nghĩ, những thứ em nên biết đều đã biết cả rồi.
""Mục đích của anh chính là thế này sao?" Lạc Tranh lạnh lùng lên tiếng, đi đến trước mặt hắn, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm kia, thanh âm của nàng lạnh đến thấu xương nhưng ánh mắt nàng lúc này không cách nào che lấp được sự đau xót.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!