Dụ Tình: Lời Mời Của Boss Thần Bí

Chương 152: Nhân chứng

13-11-2024


Trước Sau

"Sếp, vậy chúng ta...
"Lời của tên cấp dưới còn chưa dứt thì tiếng gõ cửa đã vang lên.
Sau khi được sự cho phép, một tên cấp dưới khác bước vào, đến bên cạnh Sherman thấp giọng nói gì đó.
Chỉ thấy ánh mắt của Sherman lập tức sáng lên, không nói năng gì liền lập tức đi sang một căn phòng khác.
Căn phòng này trông giống như một phòng thẩm vấn vậy.
Nhưng nó cũng thường được dùng để đón tiếp những vị khách bất ngờ ghé thăm hoặc tiếp nhân chứng.
Lúc Sherman đẩy cửa bước vào liền thấy trước mặt mình là một người đàn ông Châu Á khá cao lớn, mặthegioitruyen.
comple giày da, dáng điệu cực kỳ bình thản.
Khi nhìn thấy người đàn ông trước mặt, trong lòng Sherman thoáng nổi lên chút nghi ngờ nhưng vẫn chìa tay ra...
"Tôi là chánh thanh tra Sherman, xin hỏi anh là?""Tôi chính là người đã thành lập ra văn phòng luật sư Húc Doanh ở Hongkong - Ôn Húc Khiên.
" Ôn Húc Khiên cũng đưa tay bắt lấy bàn tay của Sherman, nhẹ nhàng lên tiếng giới thiệu.
Ôn Húc Khiên?Sherman nghe thấy cái tên này cũng cảm thấy có chút quen quen nhưng trong lúc nhất thời không nghĩ ra là đã nghe thấy cái tên này ở đâu rồi.
Sau khi cả hai ngồi xuống, ông ta nhìn về phía Ôn Húc Khiên rồi cất tiếng hỏi.
"Nghe cấp dưới của tôi nói, Ôn tiên sinh có trong tay chứng cứ rất quan trọng có thể chứng minh Louis Thương Nghiêu phạm tội đúng không?"Ôn Húc Khiên không nói gì, chỉ khẽ cười rồi lấy từ trong chiếc cặp của mình ra một tập tài liệu, chậm rãi đẩy tới trước mặt Sherman.
"Đây là toàn bộ thông tin về nhân chứng có thể tham dự phiên toà.
Lời khai của bọn họ có thể chứng minh tất cả.
"Sherman cầm tập tài liệu lên, đọc một lượt từ đầu tới cuối.
Khi đọc đến lời khai của một nhân vật khá quan trọng, ông ta liền ngẩng đầu lên hỏi, "Có đúng là đêm hôm đó quản gia biệt thự của công chúa Deneuve đã nhìn thấy Louis Thương Nghiêu tới biệt thự không?""Đúng vậy!" Ôn Húc Khiên cười cười.
"Nhưng tại thời điểm chúng tôi tiến hành lấy lời khai của các nhân chứng có mặt tại hiện trường, quản gia không hề nhắc tới chi tiết này.
" Sherman giơ tập tài liệu trên tay lên, nghi ngờ nhìn Ôn Húc Khiên.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - AIGiaitri.
com"Ôn tiên sinh, anh cũng là người hoạt động trong luật giới, chắc hẳn cũng biết rõ một điều, việc ngụy tạo chứng cớ sẽ phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc như thế nào chứ?""Tôi tự cho rằng mình vẫn chưa có bản lĩnh lớn tới mức có thể gây cản trở tới việc thực thi công lý.
" Ôn Húc Khiên nhìn về phía Sherman rồi lại tiếp lời...
"Quản gia không dám nói sự thật về tình huống lúc đó cũng do có nỗi khổ tâm riêng.
Nhưng không có nghĩa ông ấy sẽ lừa dối lòng mình mà không phối hợp với phía cảnh sát.
Nếu như cảnh sát muốn ông ấy tới làm nhân chứng, ông ấy nhất định sẽ nói ra mọi chuyện mà mình đã chứng kiến.
Nếu là tôi, tôi cũng sẽ đem toàn bộ sự thật mà nói ra, nhất định sẽ phối hợp với bên cảnh sát để giao tội phạm cho luật pháp trừng trị.
""Ôn tiên sinh muốn ra tòa làm chứng?" Sherman kinh ngạc nhìn hắn.
"Đúng vậy, tôi muốn lên tòa để chỉ cho mọi người thấy, Louis Thương Nghiêu rốt cuộc là người tàn ác và dã man tới mức nào.
Ngoại trừ sự việc lần này, hắn còn rất nhiều thương vụ bí mật mà không thể nói cho ai biết!""Thương vụ bí mật?" Sherman vừa nghe xong, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn hẳn.
Điều khiến ông ta cảm thấy thú vị nhất đó là chỉ cần dựa vào điểm này cũng có thể đưa Louis Thương Nghiêu vào chỗ chết.
"Rốt cuộc hắn ta có bí mật gì mà không để cho ai biết?""Có liên quan tới những chứng cứ này.
Tôi sẽ báo cáo việc này với bên công tố.
Tất nhiên, tôi cũng hy vọng phía cảnh sát có thể bảo vệ sự an toàn của nhân chứng cũng như người thân của họ tránh mọi sự nguy hiểm.
" Ôn Húc Khiên nhẹ nhàng lên tiếng.
Dường như Sherman cảm thấy Ôn Húc Khiên vẫn có điều gì đó đang giấu giếm, khẽ nhíu mày, "Về việc này, xin Ôn tiên sinh hãy yên tâm.
Nếu như những lời anh nói là sự thật, phía cảnh sát chúng tôi sẽ cử người bảo vệ anh được an toàn.
Còn về những chứng cứ mà anh cung cấp cho chúng tôi, phía cảnh sát sẽ tiến hành điều tra để xác minh tính chân thực.
Một khi những chứng cứ này là thật, cảnh sát sẽ tiến hành khởi tố Louis Thương Nghiêu ngay lập tức.
""Được, vậy tôi chờ tin tức tốt lành của cảnh sát các ông.
" Ôn Húc Khiên đứng dậy, bắt tay Sherman một lần nữa.
***Mấy ngày sau, phía cảnh sát liền tiến hành khởi tố Louis Thương Nghiêu với tội danh cố ý giết người.
Với chứng cứ được phía cảnh sát trình lên, văn phòng công tố viên trưởng liền tiến hành lập hồ sơ vụ án, giao cho công tố viên chuẩn bị mọi việc để tiến hành mở phiên toà.
Sau khi nhận được thông báo từ phía toà án, từ tận đáy lòng Lạc Tranh cũng thầm hiểu rằng đây là chuyện sớm muộn.
Chỉ cần giá cổ phiếu của tập đoàn có thể ổn định, còn về cơ bản những vấn đề khác không cần quá quan tâm.
Duy chỉ có một điều là mọi hoạt động của Louis Thương Nghiêu đều bị giám sát.
Tuy nhiên, hắn cũng khá nghe lời nàng, mọi việc đều theo đúng trình tự của phát luật mà thực hiện.
Đối với việc lần này Louis Thương Nghiêu "ngoan ngoãn" nghe lời, Lạc Tranh thực sự rất cảm động.
Bởi xét theo tính cách của hắn mà nói thì hắn sẽ chẳng ngồi chờ tới ngày cảnh sát tiến hành khởi tố mình như thế này.
Có lẽ, mọi chuyện đã sớm được giải quyết, nhưng chắc hẳn cách thức cùng thủ đoạn sẽ vô cùng tàn nhẫn.
Khi mọi việc đã được tiến hành theo trình tự tố tụng thì Louis Thương Nghiêu cũng không thể dễ dàng làm những chuyện phạm pháp được nữa bởi vì khi sự việc đã được đưa ra toà, nó sẽ khiến nhiều người chú ý hơn.
Hôm nay, Lạc Tranh tới hoàn tất thủ tục để chính thức trở thành luật sư biện hộ cho Louis Thương Nghiêu tại tòa.
Sau khi trình các tài liệu và thực hiện các thủ tục cần thiết, Lạc Tranh bước ra khỏi toà án liền nhìn thấy Kỳ Ưng Diêm.
Dường như anh ta cũng vừa hoàn tất các thủ tục của mình và đang dặn dò trợ lý một vài vấn đề gì đó.
Lạc Tranh nhìn thoáng qua tập tài liệu, sau đó hít sâu một hơi...
"Ưng Diêm...
" Nàng đi lên phía trước, lên tiếng gọi anh ta...
Kỳ Ưng Diêm quay đầu lại nhìn Lạc Tranh, cười khẽ sau đó quay sang dặn dò thêm trợ lý vài câu rồi bước lại phía nàng.
"Lạc Tranh, cô thử nói xem, hiện tại chúng ta là bạn hay là thù đây?"Lạc Tranh không cười, vẻ mặt cũng trở nên cực kỳ nghiêm túc, "Hôm nay, sau khi tới văn phòng công tố viên trưởng, tôi mới biết được anh chính là công tố viên của vụ án này.
""Đúng vậy, tôi cũng mới vừa nhận được thông báo.
" Kỳ Ưng Diêm cũng không giấu giếm.
"Anh có tin Thương Nghiêu giết người hay không?" Lạc Tranh không nén nổi tò mò, lên tiếng hỏi.
Kỳ Ưng Diêm không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng rồi nhìn về phía Lạc Tranh.
"Cô hy vọng tôi sẽ trả lời như thế nào đây?""Ưng Diêm, anh đã từng làm cố vấn pháp luật cho tập đoàn WORLD, chắc hẳn phải biết rõ Thương Nghiêu là người thế nào.
Tôi chỉ muốn nghe một câu trả lời chân thành của anh thôi.
"Lạc Tranh nhìn Kỳ Ưng Diêm với ánh mắt hết sức nghiêm túc.
"Anh ta ấy à...
" Kỳ Ưng Diêm khẽ thở dài, "Giết người, phóng hỏa, không chuyện nào là anh ta không dám làm.
Louis Thương Nghiêu chính là vua, nếu chuyện anh ta cho là sai thì chính là sai.
Thậm chí còn không từ bất kỳ thủ đoạn nào để đạt được mục đích.
"Sắc mặt Lạc Tranh không khỏi có chút biến đổi.
"Nhưng...
" Kỳ Ưng Diêm đột nhiên thay đổi thái độ, khẽ cười.
"Với tư cách là bạn của Thương Nghiêu, tôi tin lần này anh ta vô tội.
Anh ta tuyệt đối không thể giết công chúa Deneuve được.
Nhưng với tư cách là một công tố viên, mọi lời nói của tôi sẽ dựa trên chứng cứ nên sẽ không dễ dàng để đưa ra quyết định.
Tuy nhiên cô yên tâm, làm luật sư đều phải biết tuân thủ cam kết về việc giữ bí mật cho thân chủ của mình.
Đối với tất cả những mối quan hệ của Thương Nghiêu trước kia, bởi vì trong lúc làm luật sư đại diện tôi đã cam kết việc giữ bí mật, nên sẽ không đưa ra bất kỳ ý kiến phản bác nào gây ảnh hưởng tới anh ta cả.
""Anh hoàn toàn có thể không làm công tố viên cho vụ án này!" Lạc Tranh thực sự có chút không hiểu quyết định của Kỳ Ưng Diêm.
"Đúng vậy, trên thực tế tôi có thể từ chối vụ này, nhưng...
" Sắc mặt Kỳ Ưng Diêm lại khôi phục lại vẻ nghiêm túc như trước.
"Chính vì tôi tin tưởng Thương Nghiêu không làm những chuyện đó, nên mới càng muốn đứng ra làm công tố viên của vụ án này.
Tôi muốn dùng những bằng chứng xác thực để chứng minh Thương Nghiêu là vô tội.
Tóm lại, mục đích của tôi và cô đều như nhau mà thôi.
"Lạc Tranh có chút sững sờ, ánh mắt chợt sáng lên như hiểu ra mọi chuyện, lập tức cất tiếng hỏi, "Hóa ra anh cũng cảm thấy vụ án này có vấn đề, cho nên mới tiếp nhận để làm sáng tỏ mọi chuyện đúng không?""Đúng vậy, cô và tôi đều đã xem qua tài liệu vụ án rồi.
Tại sao đột nhiên lại có nhiều nhân chứng như vậy.
Hơn nữa, vật chứng cũng đều được xác nhận, điều này làm tôi hoàn toàn không hiểu, thậm chí còn có chút nghi vấn, đằng sau vụ án này hẳn có vấn đề gì đó.
Cho nên tôi nhất định phải tiếp nhận vụ án này.
Để những người khác làm công tố viên tôi đều không yên tâm chút nào.
" Kỳ Ưng Diêm lên tiếng với ngữ điệu cực kỳ chân thành, không hề có chút ý đùa cợt nào trong đó.
***Lạc Tranh cũng đã xem qua tài liệu vụ án.
Hai ngày trước đó, phía cảnh sát vẫn chưa tìm được nhân chứng cùng chứng cứ xác thực.
Thế mà chỉ trong một thời gian ngắn, tình thế đã hoàn toàn đảo ngược.
Không biết ở đâu ra một đám nhân chứng như kiểu "nấm mọc sau mưa" xuất hiện.
Nhân chứng thì không thiếu, vật chứng cũng đầy đủ.
Tất cả tình huống này quả thực Lạc Tranh không hề ngờ tới.
"Ưng Diêm, anh thấy những chứng cứ này thế nào?" Lạc Tranh suy nghĩ một chút rồi lên tiếng hỏi Kỳ Ưng Diêm.
"Trước mắt thì tôi vẫn chưa có ý kiến, mà một số lời khai của nhân chứng cũng đã được đệ trình lên tòa án rồi.
Hiện giờ vẫn chưa tìm được bất kỳ sơ hở nào, Lạc Tranh...
" Kỳ Ưng Diêm vẫn chăm chú nhìn Lạc Tranh, vầng trán của anh ta toát lên sự nghiêm túc cùng tập trung khác hẳn với vẻ đùa cợt hàng ngày.
"Cô hãy chuẩn bị tâm thật tốt, vụ án này quả thực không dễ dàng đối phó chút nào đâu.
""Tôi biết chứ.
Khi nhìn thấy tên anh trên danh sách tại văn phòng công tố tôi đã biết vụ này không dễ dàng gì rồi.
Nhưng Ưng Diêm, anh cũng hiểu rằng chúng ta không phải là cảnh sát, không thể tiếp xúc với nhân chứng một cách tùy tiện được.
Lần này, bất luận phải dùng bất kỳ phương thức nào tôi cũng phải tra ra chân tướng sự việc.
Cảnh sát đã không còn tin tưởng Thương Nghiêu nữa, để chứng minh anh ấy vô tội chỉ có thể dựa vào tôi mà thôi.
"Lạc Tranh hít sâu một hơi, đôi mắt trong veo tản ra tia sáng cực kỳ kiên định lan toảđến cả hai hàng lông mày thanh tú của nàng.
Dáng vẻ của nàng lúc này thực khiến người khác phải cảm thấy kính sợ.
Kỳ Ưng Diêm sau khi nghe xong khẽ nhíu mày.
"Lạc Tranh, cô không thể liều lĩnh như thế được.
Nếu như trong lúc cô tiếp xúc với nhân chứng bên nguyên, có người tố cáo cô tội gây trở ngại cho việc thực thi công lý thì sẽ phiền đó.
"Lạc Tranh nhẹ nhàng nhếch môi, hờ hững lên tiếng.
"Chỉ sợ, có một số người chưa cần tôi chủ động tới tìm gặp cũng đã tự tìm tới mà thôi.
""Lạc Tranh?" Kỳ Ưng Diêm thực không hiểu nàng đang nói gì.
Lạc Tranh khẽ cười, không giải thích thêm bất kỳ điều gì, chỉ hít sâu một hơi nói tiếp.
"Ưng Diêm, tóm lại, trên pháp đình, nhất định tôi sẽ không nhường anh đâu.
""Được!" Kỳ Ưng Diêm thấy tinh thần chiến đấu của Lạc Tranh đang vô cùng khí thế, tâm trạng cũng cảm thấy khá hơn.
"Từ trước tới nay tôi cũng chưa từng thua kiện bao giờ.
Nếu như lần này cô phá vỡ thành tích đó, tôi cũng tình nguyện mà tâm phục khẩu phục.
"Lạc Tranh bị lời nói của Kỳ Ưng Diêm chọc cười, lên tiếng chế nhạo, "Ưng Diêm, cuộc sống này vốn rất công bằng.
Lần trước anh đã đánh bại thành tích bất bại của tôi, lần này tôi sẽ hoàn trả cho anh đầy đủ.
""Được, tôi hy vọng cô sẽ tận dụng tốt cơ hội này.
Nhưng cô cũng biết, ở trên pháp đình tôi là người luôn luôn nói chuyện bằng chứng cứ.
Tôi nhất định sẽ không nhượng bộ hay mềm lòng với cô đâu.
" Kỳ Ưng Diêm cũng thể hiện thái độ cương quyết.
Lạc Tranh khẽ cười, gật đầu.
Nàng biết rõ, đây chính là công việc và thái độ làm việc của một luật sư chuyên nghiệp - Công tư phân minh.
Người luật sư chuyên nghiệp sẽ không vì tình cảm riêng tư mà làm ảnh hưởng tới vụ án cũng như sẽ không dùng cảm tính mà phân tích mọi chuyện.
Việc làm của luật sư rất đơn giản, dựa vào những chứng cứ xác thực có được mà tranh thủ tối đa, mang lại quyền lợi cho chính đương sự của mình.
Mặc dù Louis Thương Nghiêu bị buộc tội, nhưng vì thân phận cùng địa vị của hắn khá đặc biệt nên tạm thời không bị giam giữ.
Tuy nhiên mọi hành động của hắn cũng bị hạn chế một cách nghiêm ngặt.
Chính vì thế, đương nhiên Lạc Tranh sẽ trở thành nhân vật chủ chốt.
Nhưng Louis Thương Nghiêu cũng không chịu ngồi yên mà không làm gì, hắn đã cử rất nhiều thuộc hạ tới hỗ trợ cho Lạc Tranh, giúp đỡ nàng một tay.
Vào thời điểm mà Deneuve bị sát hại, Lạc Tranh cũng có hỏi qua Louis Thương Nghiêu, mong muốn hắn cung cấp những bằng chứng có thể chứng minh hắn không có mặt tại biệt thự, chẳng hạn như nhân chứng hoặc đoạn video nào đó.
Nhưng, có thể vì hắn luôn hành động một mình, xung quanh lại không có ai cho nên không thể cung cấp cho nàng những chứng cứ ngoại phạm được.
Sự việc này làm cho Lạc Tranh cảm thấy rất khó giải quyết.
Bởi vì, ngộ nhỡ không tìm ra bằng chứng chứng minh Louis Thương Nghiêu đã ở nơi khác vào đêm xảy ra án mạng thì lúc ra toà hắn sẽ gặp phải bất lợi rất lớn.
Vì vậy, Lạc Tranh cũng chỉ có thể cử người của Louis Thương Nghiêu đi khắp nơi để hỏi thăm xem đêm đó có ai chứng kiến sự việc hay không mà thôi.
Mà hành động này đương nhiên phải thực hiện một cách bí mật.
Là luật sư nàng hiểu rõ, công việc cũng như nhiệm vụ của mình là dựa vào chứng cứ mà đưa ra những lời biện hộ trên tòa.
Việc điều tra chứng cứ của Thương Nghiêu là việc của phía cảnh sát.
Một khi nàng bị phát hiện có can dự vào chuyện này, thì sẽ bị cho là vượt quyền và không tuân theo trình tự làm việc thông thường của một luật sư, cũng chính là hành động gây trở ngại cho việc thực thi công lý.
Nhưng vì Louis Thương Nghiêu, Lạc Tranh buộc phải làm điều này.
Cảnh sát đã không còn tin tưởng được nữa, nàng không thể ngồi chờ chết được.
Hôm nay, Lạc Tranh cho triệu tập toàn bộ các luật sư của tập đoàn lại.
Mục đích chính là tạm thời phân công cho hai luật sư có tiếng chịu trách nhiệm về các công việc pháp vụ bên ngoài tập đoàn.
Tất cả các luật sư còn lại đều dồn hết sức lực cho vụ án này trên tòa.
Vi Như đã chuẩn bị tất cả các tài liệu có liên quan tới vụ án, phát cho từng người một.
Lạc Tranh nhìn mọi người, nhẹ nhàng lên tiếng.
"Chắc các vị cũng biết, gần đây tập đoàn đã xảy ra chuyện gì.
Từ hôm nay trở đi, tôi sẽ thành lập đoàn luật sư của tập đoàn mà các vị chính là thành viên của đoàn luật sư đó.
Mọi người hãy xem qua tài liệu đang cầm trên tay, đó chính là lời khai của những người có liên quan cùng với lời biện hộ phía đối phương đưa ra.
Những ngày sắp tới, mọi người sẽ phải vất vả một chút, cố gắng tìm ra các vấn đề mấu chốt có lợi để tiến hành biện hộ trên toà, thể biện hộ trên tòa.
Chúng ta nhất định phải cùng nhau hợp sức thắng vụ kiện này.
"Tất cả luật sư có mặt đều gật đầu đồng ý.
Bọn họ đương nhiên hiểu rằng, muốn thắng được vụ án lớn này thì việc thành lập đoàn luật sư là thực sự cần thiết.
Mọi người cần phải hợp trí, hợp lực vào thì mới có thể đi tới thắng lợi cuối cùng.
Điều quan trọng nhất chính là, bọn họ đều một lòng một dạ tin tưởng Louis tiên sinh không giết người.
Tuy rằng đối với công việc tại tập đoàn hắn xử lý cực kỳ nghiêm khắc, cũng không bao giờ đưa ra bất kỳ lời giải thích nào nhưng bọn họ đều tin tưởng hắn từ tận đáy lòng, không rõ nguyên nhân, không rõ lý do, chỉ đơn giản là tin tưởng thôi.
"Luật sư Lạc...
" Một vị luật sư lên tiếng.
"Hiện tại, tất cả chứng cứ đối với Louis tiên sinh đều vô cùng bất lợi.
Ngộ nhỡ chúng ta thua kiện...
""Tôi sẽ tiếp tục kháng án!" Lạc Tranh ngắt lời vị luật sư kia, thái độ vô cùng kiên quyết, giọng nói cũng cực kỳ kiên định.
"Nếu như lần này thua kiện, tôi sẽ kháng án.
Liên tiếp kháng án cho tới khi nào tòa án tuyên bố Louis tiên sinh vô tội mới thôi.
""Được, chúng tôi biết rồi.
" Các luật sư nhanh chóng gật đầu, bắt đầu tìm hiểu tập tài liệu dầy cộp trước mặt.
Vi Như đứng một bên quan sát khuôn mặt gày rộc đi của Lạc Tranh, trong lòng không khỏi cảm thấy đau lòng.
Gần đây vì những việc liên quan tới vụ án mà nàng không hề ngủ ngon, sắc mặt cũng rất kém.
Cô không biết có thể giúp Lạc Tranh làm những gì, chỉ có thể thỉnh thoảng mang tới những đồ ăn tốt nhất, đảm bảo cho mọi người có thể yên tâm mà nghiên cứu vụ án này.
Thời gian trôi qua thật nhanh, tất cả mọi người đều bận rộn với việc nghiên cứu tài liệu mà không hề để ý tới việc trời đã tối.
Tuy thời gian cũng đã muộn nhưng mọi người không hề có ý định về nghỉ ngơi, tiếp tục bàn bạc cùng thảo luận với Lạc Tranh cho tới tận rạng sáng.
Đối với luật sư mà nói, làm việc không biết ngừng nghỉ cũng là chuyện thường tình.
Nhất là lại gặp vụ án quan trọng như thế này, mọi người đều muốn dồn hết tâm huyết vào đó.
Cho tới ngày thứ ba, mọi người dường như không trụ nổi nữa, Lạc Tranh đành cho mọi người chút thời gian để nghỉ ngơi.
Còn nàng thì lái xe ra ngoài, hy vọng có thể tìm thêm được một chút chứng cứ.
Lạc Tranh lái xe rất chậm vì gần đây nàng ngủ rất ít, sợ trong lúc lái xe lại gặp chuyện không may.
Đang lúc xe rẽ trái, nàng bỗng nhìn thấy Sally xuất hiện ở phía trước, sau đó cô ta xông tới chặn xe của nàng lại.
Tâm trạng Lạc Tranh lúc này cũng có chút mơ hồ, đột nhiên lại có người xông ra chặn trước đầu xe khiến nàng giật mình hoảng sợ vội vàng bẻ tay lái rồi đạp mạnh phanh xe, vì thế chiếc xe cũng theo quán tính mà trượt về một bên đường.
Sally vẫn không hề nhúc nhích mà đứng yên tại chỗ.
Dường như cô ta biết rõ Lạc Tranh sẽ không đâm vào mình cho nên cứ đứng yên đó không hề cử động.
Mắt cô ta cứ nhìn chằm chằm vào xe của Lạc Tranh, trong tay không biết còn cầm theo một vật gì đó.
Lạc Tranh vội vàng xuống xe, nhìn thấy Sally có chút giật mình.
"Cô làm gì ở đây? Cô...
" Còn chưa kịp nói xong, Lạc Tranh chỉ thấy Sally đột nhiên giơ cao cánh tay lên, ném đồ vật đang cầm trong tay về phía mình.
Nàng không kịp né tránh, chỉ thấy cả khoảng không trước mắt là một chất lỏng màu đỏ hất về phía nàng, ngay sau đó nhuộm lên khắp người.
Một mùi nồng nặc xộc đến, chính là sơn dầu đỏ!Khắp trên người, trên mặt Lạc Tranh đều là sơn dầu.
Cả người nàng bị nhuộm toàn một màu đỏ.
Nàng nhìn thấy trong ánh mắt của Sally tràn ngập sự căm hận, ánh mắt đó dường như có thể giết chết người.
"Lạc Tranh, cô chính là hung thủ đã gián tiếp hại chết chị gái tôi.
Tôi sẽ không bỏ qua cho đôi cẩu nam nữ như các người đâu! Tuyệt đối không! Tôi sẽ lên tòa làm chứng, chứng minh hai người trong lúc chị tôi lâm bệnh nặng mà cấu kết với nhau.
Cô là hung thủ! Cô là đồ yêu tinh hại người!"Giọng của Sally lạnh tựa băng giá.
Cô ta giống như người mắc bệnh tâm thần, không cách nào kiểm soát được lời nói của mình nữa.
Từng câu từng chữ của cô ta giống như một lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng vào trái tim Lạc Tranh.
Mà Lạc Tranh cũng không còn sức lực để giải thích bất kỳ điều gì nữa.
Hơn nữa, nàng cũng biết, có giải thích thì cũng vô dụng mà thôi.
Nhìn một đám sơn dầu đỏ rực trên người, trái tim Lạc Tranh cũng thắt lại.
Xem ra Sally thực sự oán hận nàng, cô ta biết rõ nàng là người Hongkong, kiêng kỵ nhất là sơn dầu đỏ nên mới không ngần ngại dùng cách này để trả thù nàng.
Cảnh sát tuần tra ở gần đó cũng rất nhanh chóng có mặt.
Sally nói xong cũng chạy mất dạng còn Lạc Tranh được đưa vào bệnh viện kiểm tra, cảnh sát cũng đi theo nàng tới bệnh viện.
Việc này nhanh chóng truyền đến tai của chánh thanh tra Sherman.
Rất nhanh sau đó, ông ta cũng dẫn vài nhân viên cảnh sát đến bệnh viện.
Thấy Lạc Tranh vừa thực hiện xong tất cả các thủ tục kiểm tra, ông ta khẽ cong môi.
"Lạc luật sư, có thể phối hợp với chúng tôi để điều tra sự việc vừa rồi hay không?"Lạc Tranh biết rõ chuyện gì phải đến rồi cũng sẽ đến nên không nghĩ nhiều, lại ngồi lên giường kiểm tra của phòng cấp cứu bệnh viện, lạnh lùng lên tiếng.
"Thanh tra muốn hỏi gì thì hỏi nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc phải giải quyết.
""Phối hợp với cảnh sát luôn luôn là lựa chọn tốt nhất, mà cô lại là người theo ngành luật nữa chứ.
" Sherman chậm rãi lên tiếng.
"Người hất sơn dầu đỏ vào cô là ai, có nhìn rõ không?"Lạc Tranh nhìn Sherman, sắc mặt hết sức bình tĩnh.
"Không nhìn rõ, đối phương xuất hiện rất đột ngột, hất sơn dầu vào tôi với tốc độ rất nhanh rồi chạy mất.
""Cô đang nói dối! Rõ ràng cô đã nhìn thấy đối phương là ai.
" Sherman cười lạnh lùng.
"Làm thế nào mà ngài thanh tra lại rõ tình hình ở hiện trường như vậy? Nếu như đã tường tận mọi chuyện xảy ra thì sao lại phải đến đây hỏi tôi chứ?" Giọng điệu của Lạc Tranh vẫn hờ hững như trước.
"Nếu cảnh sát đã biết đối phương là ai, thì không nên đến đây làm phiền tôi.
""Tôi muốn biết, rốt cuộc tại sao đối phương lại hất sơn dầu vào người cô?" Sherman thấy thái độ của Lạc Tranh không chịu hợp tác, sắc mặt tự nhiên sa sầm lại.
Lạc Tranh đứng dậy, cầm lấy túi xách, lạnh lùng lên tiếng, "Tôi nghĩ đây chính là việc cảnh sát nên đi điều tra.
Thật xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép đi trước.
" Nói xong, nàng đi thẳng không hề quay đầu lại.
Sắc mặt Sherman tái mét đi, ánh mắt nhìn chằm chằm theo bóng lưng của Lạc Tranh.
"Sếp, người phụ nữ này thật quá kiêu ngạo, dám khinh thường cảnh sát chúng ta.
" Một tay cấp dưới giận dữ lên tiếng.
Sherman khẽ nở nụ cười lạnh lùng, "Người phụ nữ này, sớm muộn gì cũng lọt vào tay tôi.
Đến khi đó, tôi sẽ khiến cho cô ta phải mở miệng cầu xin tôi.
"Mấy gã cấp dưới của Sherman nghe xong cảm thấy cực kỳ khó hiểu liền dùng ánh mắt có chút nghi hoặc nhìn ông ta.
Nhưng Sherman cũng không nói gì nữa.
Ánh mắt ông ta lúc này loé lên những toan tính rất khó nắm bắt, dường như đang âm thầm lên kế hoạch cho một âm mưu nào đó.
***Lạc Tranh không quay lại công ty nữa mà đi thẳng về biệt thự.
Nàng không ngờ Liệt và Dennis đều đang ở đó nên bị sửng sốt một chút rồi mới định thần lại bước vào trong.
"Trời ơi, Lạc Tranh chị sao vậy?" Liệt sợ hết hồn, vội vàng kéo Lạc Tranh lại, lo lắng nhìn nàng.
"Chị bị thương ở đâu, sao lại chảy nhiều máu thế?"Lạc Tranh đúng là dở khóc dở cười, đang định giải thích thì Dennis liền lên tiếng.
"Là sơn dầu, không phải máu.
Liệt, cậu không cần phải hoảng hốt như thế.
" Lúc này Liệt mới nhìn lại kỹ càng, trong lòng cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Lạc Tranh chào hỏi một chút, lên lầu thay quần áo sạch sẽ rồi mới đi xuống.
Nhìn thấy Dennis, nàng liền lên tiếng hỏi.
"Sao anh lại tới đây vậy?""Tôi và mọi người cùng đứng trên cùng một chiến tuyến mà.
Đương nhiên là phải đến xem tình hình thế nào rồi.
" Dennis mỉm cười lên tiếng sau đó lại lo lắng hỏi.
"Em bị làm sao thế? Sao tự nhiên lại bị người ta hất sơn dầu đỏ vào người thế này?""Đúng là một năm xui xẻo.
" Lạc Tranh ngồi xuống, đón lấy ly trà nóng mà Liệt đưa cho, uống một ngụm rồi nói, "Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn, mọi người không cần lo lắng.
May là lần này không bị giới truyền thông chụp được hình.
""Có nhìn rõ là ai không?" Liệt vội vàng hỏi.
Ánh mắt Lạc Tranh thoáng hiện lên vẻ phức tạp.
Một lát sau nàng khẽ gật đầu, "Là Sally.
""Sally?" Liệt kinh dị hét lên.
"Cô ta lại phát bệnh thần kinh à?""Cô ta nhất định cho rằng em là tòng phạm.
" Dennis không đợi Lạc Tranh lên tiếng, khẽ nở nụ cười khổ rồi lên tiếng.
Lạc Tranh nhẹ nhàng xoa hai bàn tay cho ấm rồi trả lời, "Tôi có thể hiểu được tâm trạng của cô ấy.
Cô ta cũng giống như vương phi thôi.
Họ đều cho rằng, nếu tôi sớm rút lui ngay từ đầu thì có thể công chúa sẽ không bị sát hại như vậy.
""Cái kiểu quái quỷ gì thế?" Liệt nghe xong, sự tức giận lan tràn lên cả hai đuôi mắt.
"Để tôi đi tìm con điên Sally đó!""Liệt, bỏ qua đi.
" Lạc Tranh giữ chặt cánh tay Liệt, "Sally là nhân chứng bên nguyên, nếu cậu tự ý đi tìm cô ấy, cô ấy có thể lấy danh nghĩa quấy rầy nhân chứng để kiện cậu.
Sự việc đã rối loạn lắm rồi, đừng khiến nó trở nên tồi tệ hơn nữa.
"Liệt suy nghĩ một chút, thấy những điều Lạc Tranh nói hoàn toàn có lý nên chỉ có thể kiên nhẫn chịu đựng, nén lại sự tức giận mà thôi.
"Lạc Tranh, em nói Sally là nhân chứng bên nguyên? Cô ta cũng có liên quan đến vụ án này sao? Cô ta làm nhân chứng cho cái gì?" Dennis có chút thắc mắc hỏi lại.
Lạc Tranh khẽ thở dài một tiếng, "Lời khai của cô ta giống với lời khai của quản gia.
Cả hai đều nói hôm đó có nhìn thấy Thương Nghiêu tới biệt thự.
""Thế rốt cuộc Thương Nghiêu có tới hay không?" Dennis và Liệt đều lo lắng lên tiếng hỏi.
Lạc Tranh gật đầu, "Có đến đó, nhưng chỉ ở đó một thời gian ngắn rồi rời đi.
Nhưng khoảng thời gian đó lại quá gần với thời gian xảy ra vụ án.
Khi anh ấy ra về cũng không có người chứng kiến.
""Trời ạ...
.
.
" Liệt cảm thấy không còn chút sức lực, khẽ dựa người vào sofa.
"Anh trai cũng thật là, muộn như thế còn đến đó làm gì chứ? Bây giờ dù có tới một nghìn cái miệng cũng không thể giải thích được.
""Không cần phải giải thích gì hết! Cậu cũng không phải không biết, Thương Nghiêu vốn là người không thích giải thích.
Đêm đó, chỉ là anh ấy lo lắng cho bệnh tình của Deneuve nên mới đến thăm mà thôi.
Không ngờ việc đó lại trở thành bằng chứng trí mạng như vậy.
" Lạc Tranh yếu ớt lên tiếng.
"Những nhân chứng này thật lạ, ngoài Sally ra còn có ai nữa không?" Dennis lại hỏi tiếp.
Lạc Tranh có chút ngập ngừng.
Một lúc lâu sau mới thốt ra mấy từ...
"Ôn Húc Khiên!"Dennis sững sờ mà Liệt cũng ngớ người.
Bọn họ biết rõ chuyện của Lạc Tranh, đương nhiên cũng biết quan hệ của Lạc Tranh và Ôn Húc Khiên trước kia.
Nghe thấy nàng nói như vậy, đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng...
.
***Thời gian mở phiên toà đang tới rất gần mà vụ án này cũng được dư luận đặc biệt chú ý.
Thứ nhất là bởi nó có liên quan tới những người không hề đơn giản, thứ hai là bởi vụ kiện này chính là cuộc đối đầu giữa hai luật sư nổi tiếng thế giới.
Bất luận là Kỳ Ưng Diêm hay Lạc Tranh, đều vì vụ án này mà lập ra đoàn luật sư, chuyên tâm nghiên cứu tài liệu và cố gắng dựa vào những bằng chứng xác thực để giành thắng lợi trên toà.
Cùng lúc đó, thân phận và mối quan hệ của Lạc Tranh cùng Louis Thương Nghiêu cũng bị đưa ra bàn tán xôn xao.
Về vấn đề này, có rất nhiều người tỏ ý nghi hoặc.
Bọn họ cho rằng luật sư biện hộ có quan hệ vợ chồng với đương sự của mình thì khi làm việc sẽ không được công bằng và công tâm cho lắm.
Rất nhiều đơn vị truyền thông cũng không ngừng khai thác đề tài này.
Nhưng Lạc Tranh cũng không giải thích gì nhiều, đối với giới truyền thông nàng cũng chỉ nói ngắn gọn rằng việc trở thành luật sư biện hộ cho Louis tiên sinh đã được văn phòng công tố và toà án xem xét một cách nghiêm túc và phê chuẩn.
Suy cho cùng, pháp luật luôn luôn công bằng, sẽ không bởi tình cảm cá nhân mà thay đổi được bất kỳ điều gì.
Đối với lời giải thích này của Lạc Tranh, có người thì hiểu ra vấn đề nhưng vẫn còn có người cảm thấy hoài nghi.
Nhưng vẫn như thường lệ, nàng còn bận giải quyết những việc liên quan tới vụ án cũng như chuẩn bị những tài liệu cho ngày mở phiên toà nên đối với những lời đồn đại kia nàng cũng không mấy quan tâm.
Làm luật sư nhiều năm như vậy, đối với những hiểu lầm cùng những lời đồn nhảm nhí như thế này nàng cũng đã trải qua không ít.
Đôi khi làm như vậy lại tốt hơn, không giải thích gì cả chính là một lời giải thích tốt nhất.
Mỗi người đều có tiêu chuẩn phán xét của riêng mình, cũng thường có thói quen phán xét mọi việc một cách phiến diện.
Nói nhiều chi bằng tiếp tục yên lặng và chứng minh bằng hành động thì tốt hơn.
Đây chính là những kinh nghiệm quý báu mà nàng đã tích lũy được.
Hôm nay, khi Lạc Tranh đang sắp xếp lại tài liệu thì điện thoại di động lại đột nhiên vang lên.
Cầm máy lên xem, nét mặt Lạc Tranh thoáng trở nên trầm tư.
Sau khi nhận cuộc gọi, nàng nói với đối phương vài câu ngắn gọn rồi nhanh chóng tắt máy, nét mặt lại mang đầy vẻ ưu tư.
Vi Như gõ cửa đi vào, thấy Lạc Tranh ngồi bất động ở đó nhìn chằm chằm vào điện thoại thì sợ hết hồn, vội bước tới ân cần hỏi, "Sư phụ, chị làm sao vậy?"Lạc Tranh đột ngột ngẩng đầu nhìn lên khiến Vi Như giật thót mình.
Một lúc lâu sau nàng mới lên tiếng, "Vi Như, em làm giúp chị một việc.
"***Quán trà Trung Quốc...
Bầu không khí lúc này tràn ngập một hương thơm dịu nhẹ và ấm áp.
Sau khi pha trà xong xuôi, người phục vụ theo sự dặn dò từ trước liền lui ra ngoài.
Trong phòng lúc này chỉ còn lại hai người, một nam một nữ.
"Uống thử xem sao!" Một ly trà gợn lên sắc vàng tươi được đặt trước mặt Lạc Tranh.
Lạc Tranh nhìn thoáng qua ly trà, không vội uống ngay, lạnh nhạt lên tiếng với người đối diện.
"Ôn Húc Khiên, anh trở nên thích uống trà từ khi nào vậy?"Lúc trong phòng làm việc, điện thoại mà nàng nhận được đúng là của Ôn Húc Khiên.
Ôn Húc Khiên cười khẽ một tiếng, "Khẩu vị của mỗi người đều sẽ thay đổi.
Lạc Tranh, không phải là khi tới Paris cô đã quen với trà kiểu Anh mà quên mất trà của Trung Quốc rồi chứ?"Lạc Tranh khẽ nhếch môi.
"Ôn Húc Khiên, anh hãy đi thẳng vào vấn đề đi.
Anh tìm tôi có chuyện gì?""Chắc cô cũng nghe nói qua, tôi chính là nhân chứng của bên khởi tố.
Chờ tới khi ra tòa, đích thân tôi sẽ vạch tội của Louis Thương Nghiêu.
" Ôn Húc Khiên cười hết sức thâm hiểm, hờ hững cất lời.
Lạc Tranh vẫn hết sức bình tĩnh đáp lại, "Tôi biết chứ.
Chỉ là không ngờ anh lại chủ động tới gặp tôi.
Điều này không phù hợp với quy tắc cho lắm.
""Cô yên tâm, là tôi chủ động tìm cô cho nên cô sẽ không mang tiếng là quấy rầy nhân chứng.
Tôi cũng không tố cáo cô cản trở việc thực thi luật pháp đâu.
" Ôn Húc Khiên nhìn Lạc Tranh chậm rãi nói tiếp.
"Anh có chuyện gì thì nói đi!""Lạc Tranh, thực ra trong lòng cô biết rõ vụ kiện lần này tỷ lệ giành phần thắng của cô gần như bằng không.
Tranh thủ lúc này, sao không trở lại bên tôi chứ? Louis Thương Nghiêu tiêu đời rồi, lần này hắn sẽ sụp đổ hoàn toàn, không thể lật lại tình thế được nữa.
Cô ở bên cạnh hắn cũng chẳng có ích gì đâu.
" Trong mắt của Ôn Húc Khiên chợt lóe lên một tia sáng nham hiểm.
"Trở về bên cạnh anh?" Đôi môi Lạc Tranh khẽ cong lên hiện rõ vẻ châm biếm.
Nàng nhẹ nhàng nâng ly trà lên, cố ý bỏ qua sự mưu mô cùng tính toán trong ánh mắt của Ôn Húc Khiên, khẽ nhấp một ngụm trà.
"Đường lối và chí hướng của anh với tôi hoàn toàn khác nhau.
Tôi sẽ chỉ ở bên cạnh người mà tôi cảm thấy xứng đáng để yêu.
Anh, cơ bản đã không còn tư cách này nữa.
"Ôn Húc Khiên sau khi nghe xong, ánh mắt chợt lóe lên sự nham hiểm nhưng rất nhanh lấy lại thần thái ban đầu, hắn lạnh lùng cười một tiếng.
"Tôi biết cô sẽ trả lời như thế mà, cho nên đối với cô, tôi cũng không có quá nhiều hy vọng.
"Lạc Tranh nhìn hắn một lúc lâu rồi mới cất tiếng hỏi, "Hôm nay anh hẹn tôi ra đây, rốt cuộc là muốn như thế nào?""Rất đơn giản!" Ôn Húc Khiên nói xong liền đi đến ngồi xuống bên cạnh Lạc Tranh, ôm mạnh nàng vào trong lồng ngực, giữ chặt không cho nàng có cơ hội giãy giụa.
Tiếng cười đầy âm hiểm cùng ma quỷ của hắn vang lên.
"Cô hiểu tôi mà, tôi luôn thích lợi dụng phụ nữ để đạt được mục đích của mình.
Lúc ở bên cạnh tôi, chẳng qua cô cũng chỉ là một quân cờ mà thôi.
Vai diễn của cô cũng được quyết định rồi, chẳng lẽ còn có thể thay đổi được sao?""Thả tôi ra!" Đột nhiên, Lạc Tranh cảm thấy trong người dâng lên một cảm giác vô cùng nóng bức, đầu óc cũng bắt đầu trở nên quay cuồng.
Một khát vọng quen thuộc dần dần tích tụ tại một điểm nào đó trên cơ thể.
Nàng bắt đầu thở gấp.
"Buông cô ra? Được, giờ này ngày mai cô có thể đi.
" Ôn Húc Khiên nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Tranh lúc này, liền đắc ý cười lớn.
"Có một người rất hứng thú với cô, tôi cũng chỉ là mượn hoa dâng Phật mà thôi.
Dù sao những chuyện như thế này cũng không phải em mới làm lần đầu tiên.
""Ôn Húc Khiên, anh dám cho tôi uống thứ gì thế?" Lạc Tranh sau khi nghe xong liền kinh hãi không thôi.
Dần dần, nàng bắt đầu không thể chống cự lại với từng đợt co thắt mãnh liệt của cơ thể nữa.
Cảm giác trống rỗng ùa về như thác lũ, bao trùm lấy toàn bộ cơ thể nàng.
"Đương nhiên là trà rồi, hơn nữa còn là trà thượng hạng nữa đấy.
" Ôn Húc Khiên ôm lấy cơ thể đang dần nóng ran lên của Lạc Tranh, si mê đưa tay ra khẽ vuốt ve má nàng.
"Chỉ là tôi cho thêm vào đó một chút gia vị mà thôi.
Cô không cần phải sợ, cũng không phải lo lắng như thế, chỉ lát nữa thôi cô sẽ khao khát có được một người đàn ông.
Cơ thể sẽ ngày càng trở nên trống rỗng, mong muốn được người đàn ông đó lấp đầy, không ngừng lấp đầy...
""Anh...
Thật đáng xấu hổ!" Lạc tranh không ngờ Ôn Húc Khiên lại cho thuốc kích thích vào trong ly trà, cố gắng dùng hết sức đẩy hắn ra, cầm lấy túi xách lảo đảo bước tới phía cửa, nhanh chóng muốn rời khỏi chỗ này.
Ôn Húc Khiên từ phía sau ôm lấy nàng, cười một cách gian xảo, "Muốn đi đâu? Không nên gấp gáp như vậy, tôi sẽ dẫn cô đi, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây.
" Nói xong, hắn ôm lấy eo Lạc Tranh, sải bước ra khỏi phòng.
Vào lúc này, quán trà cực kỳ yên tĩnh, Ôn Húc Khiên cũng không lo sợ Lạc Tranh hét lớn mà gây ồn ào.
Vì hắn biết rõ tính chất của loại thuốc kích thích này.
Một khi thuốc đã ngấm, ngay cả cất tiếng hét nàng cũng không còn đủ sức lực nữa.
Ôn Húc Khiên ôm Lạc Tranh lên một chiếc xe con, rất nhanh, chiếc xe rời khỏi quán trà.
Trời lại bắt đầu đổ mưa.
Khi Lạc Tranh mơ màng tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ.
Đây chính là phòng ngủ.
Với phong cách dùng toàn đồ tối màu trong phòng không khó nhận ra đây chính là phòng của đàn ông.
Rốt cuộc đây là đâu?Lạc Tranh cố gắng gượng dậy để rời khỏi chỗ này nhưng phát hiện ra tay chân trở nên mềm nhũn, không còn chút sức lực nào nữa.
Ngay cả sức bước xuống giường cũng không có.
Thậm chí, từng đợt co thắt trong cơ thể nàng càng lúc càng mãnh liệt hơn.
Cảm giác trống rỗng cùng khao khát mãnh liệt chưa từng có đang không ngừng kích thích Lạc Tranh.
Nàng nhìn khung cảnh hoa lệ xung quanh, trong lòng không ngờ lại dâng lên cảm giác đam mê khó mà đè nén nổi.
Giống như là khát vọng, một khát vọng hết sức quen thuộc.
Sự khát vọng này nàng chỉ có với một người, đó chính là Louis Thương Nghiêu.
Không...
Lạc Tranh muốn cầm lấy túi xách nhưng không tìm thấy đâu cả.
Điện thoại di động càng không tìm thấy.
Một điều kinh khủng hơn đó chính là quần áo nàng không được chỉnh tề cho lắm, để lộ ra một khoảng rộng nơi cổ với làn da trắng mịn...
Đúng lúc này, nàng nghe thấy tiếng bước chân của đàn ông.
Rồi sau đó, một cánh tay to lớn liền đem cửa phòng ngủ mở ra...

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!