Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 814:

01-10-2024


Trước Sau

- Xin chào y sĩ Giang.
- Xin chào y sĩ Giang.
Trên đường đi, người nào gặp Giang Khương cũng đều tràn đầy khách sáo mà chào hỏi.
Một số y sư phẩm cấp tương đối cao, sau khi nhìn thấy Giang Khương, phần lớn đều do dự một chút, sau đó chủ động lên tiếng chào hỏi hắn.
Thân phận Giang Khương bây giờ khiến cho rất nhiều người phải suýt xoa.
Một y sĩ nhất phẩm có tư cách thành viên dự thính hội Viện ủy, điều này khiến cho rất nhiều y sư khi đối mặt với Giang Khương có chút không thích ứng.
Chế độ giai cấp của Thiên Y Viện rất sâm nghiêm.
Y sư cấp thấp đối diện với y sư cấp cao phải nghiêm khắc phục tùng.
Cho nên, y sĩ cấp thấp đụng phải y sĩ cấp cao cũng phải tôn kính và khách khí.
Giang Khương chỉ là y sĩ nhất phẩm, nhưng địa vị trong Thiên Y Viện lại tương đối cao.
Không nói cái gì khác, chỉ nói đến thân phận đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh, đã khiến cho mọi người không thể không thân cận với hắn thêm mấy phần.
Tuy nói có không ít luyện đan sư trong Thiên Y Viện, nhưng có mấy loại, không có Tế Thế Đỉnh là không luyện ra được.
Hơn nữa, hiệu quả đan dược do Tế Thế Đỉnh luyện ra mạnh hơn so với đan dược do lò luyện đan luyện ra.
Không ai đảm bảo được sau này sẽ không có chuyện cầu đến Giang Khương.
Cho nên, tất cả các y sư, y sĩ bất kể là mục đích gì, cũng phải tỏ ra khách khí với Giang Khương.
Điều này làm cho hắn có chút không quen.
- Sau này từ từ rồi cũng sẽ quen thôi.
Mã Tiểu Duệ nhìn Giang Khương, đắc ý cười nói: - Y sĩ Giang, sau này nhất định phải chiếu cố nhiều hơn.
- Chiếu cố cái rắm.
Bây giờ ngày nào tôi cũng mệt chết đi được.
Lão sư cứ bắt tôi học cách điều chế các loại đan dược và luyện cầm.
Giang Khương xoa xoa huyệt thái dương.
Sau khi Từ Khải Liễu tuyên bố, Giang Khương liền bị La lão sư bắt đi lao động chân tay.
Tuy nói địa vị của Giang Khương đã ổn định, nhưng nếu không luyện ra được nhiều đan dược, tổng vẫn sẽ có người chỉ trích hắn.
Cộng thêm trong Thiên Y Viện vẫn có tai họa ngầm tồn tại, có một số thuốc cao cấp gần như đã bị thất truyền.
Tuy nói trăm năm qua, nội viện đã sử dụng những loại đan dược còn lưu lại đến mức tiết kiệm nhất, nhưng vẫn có những đan dược đã tuyệt tích, còn một số đan dược chỉ còn hai ba viên mà thôi.
Ví dụ như Khai Tuệ Đan mà Chu Thế Dương mua cho Mạnh Thiên Phong trưởng lão.
Giá cả đã trên trời mà còn phải là thành viên hội Viện ủy trở nên mới có tư cách để mua.
Có một số đan dược cao cấp, nếu không thể luyện chế ra được nữa, nhiều nhất chưa đến hai mươi năm, Thiên Y Viện sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Trong phòng làm việc của Viện trưởng, La y sư đang ngồi trên ghế salon, nhìn Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương, cười nói: - Xin Viện trưởng và Trưởng phòng Lưu cứ yên tâm, tình huống của Giang Khương lúc này vô cùng tốt.
Một số đan dược cấp thấp, số lượng thành đan trên cơ bản đã đạt đến bảy phần.
Đan dược cao cấp, tỷ lệ thành công là năm phần.
Nghe La Thiên Minh nói, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, ánh mắt lóe lên sự cổ quái.
- Lão La, bây giờ Giang Khương thật sự có thể luyện chế đan dược lớn như vậy sao? Từ Khải Liễu nhìn La Thiên Minh, ngưng trọng hỏi.
La y sư gật đầu, gương mặt cũng tràn đầy kinh ngạc: - Chính là như vậy.
Tôi đã đem một số cách điều chế đan dược đưa cho Giang Khương, trên căn bản cậu ấy đã luyện chế được.
Cho dù lần đầu tiên không thành công, nhưng lần thứ hai thì không còn vấn đề gì.
Nghe La lão xác nhận, Từ Khải Liễu và Lưu Mộc Dương nhìn nhau, ánh mắt thoáng qua vẻ khiếp sợ.
Thấy biểu hiện của hai người, La lão cau mày: - Viện trưởng, Tế Thế Đỉnh thật sự có công hiệu thần kỳ như vậy sao? Trước kia Giang Khương tuyệt đối chưa hề tiếp xúc qua với luyện đan.
Từ Khải Liễu cười khổ, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương bên cạnh rồi lắc đầu: - Căn cứ theo những gì ghi lại, hiệu quả luyện đan của Tế Thế Đỉnh cao hơn so với lò luyện thông thường, ngoài ra thì cũng không có hiệu quả gì đặc biệt khác.
- Nếu xét tình huống bây giờ của Giang Khương, tôi nguyện tin tưởng là do bản thân của cậu ấy, giống như cái loại năng lực...
có thể bay lên của cậu ấy.
Từ Khải Liễu có chút bất đắc dĩ nói, sau đó nhìn Lưu Mộc Dương, nói tiếp: - Mộc Dương, ông cảm thấy chuyện này như thế nào? Lưu Mộc Dương cười khổ: - Căn cứ theo những gì điều tra trước đây, trước khi Giang Khương tốt nghiệp trung học, hết thảy đều bình thường.
Chỉ có điều sau ba năm mất tích, đột nhiên trở về nông thôn, sau đó biểu hiện ra một số tình huống vượt xa người thường.
- Căn cứ theo một số biểu hiện, trong ba năm qua, hẳn cậu ấy đã tham gia một đội quân đặc chủng nào đó.
Nhưng trước khi cậu ấy quay về, đội quân này đã bị một số cao tầng trong nước chỉ thị giết người diệt khẩu.
Sau khi cậu ấy trở về, lợi dụng thời gian hai năm đã tiến hành báo thù và trợ cấp cho người nhà của các chiến hữu.
Lưu Mộc Dương nhìn Từ Khải Liễu rồi nói tiếp: - Hẳn những thứ này Viện trưởng đã biết.
- Mà cũng trong hai năm đó, năng lực của cậu ấy dường như đan xen với các loại tiến hóa.
Năng lực học tập của cậu ấy vượt xa nguời bình thường, tốc độ tu luyện nội khí cũng bỏ xa bất kỳ cao thủ ngoại viện nào.
- Cho nên, hết thảy đều không có cách giải thích.
Tôi chỉ có thể nói, cậu ấy đến Thiên Y Viện, có lẽ là phúc của chúng ta.
Nói đến đây, Lưu Mộc Dương khẽ lắc đầu rồi nhìn La Thiên Minh: - Lão La, ông đã vì nội viện của chúng ta mà tìm được một phúc tướng.
Nghe Lưu Mộc Dương nói, La Thiên Minh và Từ Khải Liễu nhìn nhau, sau đó đồng loạt lắc đầu cười khổ.
Nếu Lưu Mộc Dương đã nói không tra ra được gì, cũng không tìm được lời giải thích nào khác, hai người cũng đành tiếp nhận mà thôi.
- Được rồi, cứ như vậy đi.
Lão La ông chịu vất vả một chút, quan sát kỹ Giang Khương.
Tiểu tử này không buộc hắn là hắn sẽ không làm.
Để cho hắn tiếp xúc nhiều hơn với đan dược thượng phẩm.
Chỉ cần số lượng thành đan của đan dược thượng phẩm vượt qua tám phần, khi đó sẽ bắt đầu cho hắn tiếp xúc những thứ kia, tận lực tranh thủ thời gian.
Từ Khải Liễu trầm giọng nói.
- Được, tôi biết rồi.
.
Truyện Đoản VănLa Thiên Minh hiểu Từ Khải Liễu nói gì, lập tức gật đầu.
Lúc này, cách xa vạn dặm, Ngô tiên sinh đang dè dặt cúi đầu báo cáo tin tức cho vị công tử tuấn mỹ.
- Công tử, căn cứ vào tin tức báo lại, Thiên Y Viện đã tìm được Tế Thế Đỉnh, hơn nữa còn xác định được đỉnh chủ chính thức.
Ngô tiên sinh nói, ánh mắt lóe lên sự tàn khốc.
- Đã tìm được Tế Thế Đỉnh? Vị công tử cau mày, sau đó đặt ly rượu trong tay xuống, buông cô gái đang ôm trong lòng ra, phất tay tỏ ý bảo cô gái ra ngoài, lúc này mới nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng nói: - Không phải nói không có nắp đỉnh sao? Tại sao lại xác định được đỉnh chủ chính thức? - Công tử, tân đỉnh chủ của Tế Thế Đỉnh dường như đã phối hợp với bộ phận Ngũ Kim của Thiên Y Viện chế tạo được nắp đỉnh mới.
Mặc dù không chắc hiệu quả như thế nào, nhưng xác định là có thể sử dụng.
Ngô tiên sinh đáp: - Thiên Y Viện cũng có Thiên y sư xuất thủ muốn cướp đoạt chủ vị, nhưng cuối cùng không thành công.
- Ồ! Nghe đến đây, vị công tử chậm rãi ngồi thẳng người, sau đó nhìn Ngô tiên sinh, nói: - Nói như vậy, Tế Thế Đỉnh xem như đã phát huy tác dụng.
- Đúng vậy, công tử anh minh.
Ngô tiên sinh vội vàng cười nói.
Công tử nhẹ gật đầu, thoáng chút trầm ngâm, hai hàng lông mày lại cau lại: - Có tài liệu về đỉnh chủ không? - Ở đây, mời công tử xem qua.
Ngô tiên sinh hai tay đưa tài liệu sang.
Tiếp nhận tài liệu Ngô tiên sinh đưa sang, vị công tử gia này tùy ý lật qua hai cái, sau đó ngẩng đầu nhìn Ngô tiên sinh, trầm giọng hỏi: - Mới 27 tuổi? Thiên giai? - Vâng, theo tin tức mới nhất, hẳn là như vậy.
Nghe công tử hỏi, trong lòng Ngô tiên sinh hơi căng thẳng.
Thiên giai này là do ông ta giúp cho Giang Khương một tay.
- Không tệ, không tệ.
Giang Khương? Khóe miệng vị công tử gia nhếch lên, sau đó cười nói: - Cũng họ Giang, ngược lại có chút thú vị.
- Đúng vậy.
Ngô tiên sinh phụ họa một câu, sau đó đưa mắt nhìn vị công tử gia, đang định lên tiếng, đột nhiên sắc mặt cứng đờ.
Ông ta có cảm giác nụ cười của công tử có chút giống với cái tên đáng chết Giang Khương đó.
Nhưng Ngô tiên sinh lập tức lắc đầu, tiếp tục nói: - Công tử, gã tên Giang Khương này không đơn giản đâu.
Ban đầu hắn là thành viên của một đội ngũ được biệt phái ra bên ngoài.
Bây giờ toàn đội chỉ còn lại một mình hắn.
Tướng quân Tây Bắc cũng là do hắn hạ sát.
- Sao? Nghe đến đây, chân mày của vị công tử lại cau lại, trầm giọng hỏi: - Khó trách tiểu tử này có thể trốn được, không nghĩ đến lại là một cao thủ.
- Vâng, chúng ta cũng không nghĩ đến bên trong Cô Lang lại ẩn núp một cao thủ như thế.
Ngô tiên sinh nói: - Nhưng năm đó có rất nhiều chuyện còn chưa tra rõ ràng.
Cho nên cũng chưa chứng thực được là có chuyện gì xảy ra.
- Rốt cuộc làm sao hắn có thể trốn thoát được? Vật kia cuối cùng đã đi đâu? Vị công tử gia nói.
- Có thể lúc đó hắn không có mặt.
Theo như tôi điều tra, khi chuyện phát sinh, tiểu tử này đã về nước.
Cho nên đồ không thể nào có trên người hắn.
Ngô tiên sinh nói: - Tiểu tử này cũng là nửa đường gia nhập, cũng không phải thành viên chính thức.
- Ừm, được rồi.
Gần đây phái thêm người giám sát.
Tôi cảm thấy hứng thú với hắn ta rồi đấy.
Giang Khương? 27 tuổi đã là Thiên giai, tân đỉnh chủ Tế Thế Đỉnh? Không tệ, không tệ.
Khóe miệng vị công tử nhếch lên, khiến cho Ngô tiên sinh phải sửng sốt.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!