Lâm Nhất nhất thời không biết làm thế nào, vội vàng nói: "Được rồi, ta sai rồi. Để ta ôm ngươi có được không?"Vừa nói, Lâm Nhất vừa bước lên phía trước. "Ngươi, ngươi, ngươi tránh ra! Bổn Đế không cần ngươi ôm! Bổn Đế sẽ đập nát cái đầu lợn của ngươi!" Tiểu Băng Phượng vùng vẫy dữ dội, Lâm Nhất phì cười, không thèm quan tâm tới nàng ta cứ thế mà bế xốc lên. “Đây là cây gì?"Lâm Nhất nhìn lên cay cổ thu tan tạ tren đầu, cat tiếng hỏi. Trực giác nói cho hắn biết, cây này năm xưa cũng không tầm thường, lai lịch cực kỳ bất phàm. Chỉ là sau khi linh khí cạn kiệt, từ từ già cỗi yên lặng, mới trở thành dáng vẻ hiện của hiện giờ. Tiểu Băng Phượng kiêu ngạo nói: “Đã nói rồi, thứ vừa bị ngươi đá tan nát chính là tổ phượng của bổn Đế, tất nhiên cái cây này cũng là một trong ngũ đại thần thụ, thần thụ Ngô Đồng . Phượng hoàng đậu trên cây ngô đồng, năm xưa cây này cao đến trăm ngàn trượng, trên cây có dị quả, hoa cỏ, chim thần, huyền thú, chim chóc, chuông tiên, một chiếc lá thần ngô đồng thôi cũng có thể khiến các phe tranh giành!"Lợi hại đến thế sao?Lâm Nhất bán tín bán nghi, lời nói của Đại Đế chỉ nên tin một nửa thôi. Một cai cay cao tram ngan trượng thì bản than no đa co the trở thành một thế giới độc lập, chỉ có điều cái cây này có lẽ là thần thụ Ngô Đồng thật. Phượng hoàng đau trên cây ngô đồng vốn không phải chuyện hư cấu. "Ngươi nhìn chỗ kia đi ... "Tiểu Băng Phượng vươn tay chỉ, Lâm Nhất bước tới, nhìn thấy một đống gốc cây cháy đen, số lượng lên đến hàng ngàn hàng vạn. "Trước kia nơi đây từng là một rừng truc thần, nó chính là nguyên liệu tạo nên cây sáo trúc thần Tử Ngọc mà ngươi đang cầm trong tay, trước đây khắp nơi đều như thế. " Tiểu Bang Phượng vung tay vung chân ra hiệu, Lâm Nhất đành phải ôm chặt nàng ta hơn một chút, tránh để nàng ta ngã xuống. "Nhìn sang chỗ kia nữa, chỗ đó là ruộng thuốc, là nơi trồng thánh dược, cũng có kha khá dược vương, thậm chí còn có ba bụi cây thần dược!""Đây là ... nơi này ... "Tiểu Băng Phượng sai Lâm Nhất đi đến một hố sâu đã khô cạn, hố này cực kỳ rộng lớn, nơi tận cùng còn có một ngọn núi. "Trước kia nơi này từng là một hồ tiên, trên ngọn núi kia trước đây có suối thần, đây là nơi năm xưa bổn Đế tắm rửa. ""Thêm cả chỗ này nữa, bây giờ thì ngươi thấy nó cứng ngắc lạnh lẽo, nhưng thật ra nó lại chính là giường Hàn Ngọc vạn năm, nếu dùng để tu luyện thì một ngày có thể tiến triển được ngàn dặm. Xa hơn một chút nữa, nếu bổn Đế nhớ không nhầm thì đó hẳn là lôi trì vạn kiếp dùng để rèn luyện thân thể, chỉ cần ngâm mình một lần cơ thể sẽ trở nên mạnh mẽ gấp bội phần, thực sự rất đáng gờm!"Giường Hàn Ngọc, rừng trúc thần, cây ngô đồng, suối thần, hồ tiên, lôi trì ... Lâm Nhất càng nghe càng cảm thấy khiếp sợ, rốt cuộc thì, năm xưa nơi này huy hoàng đến mức nào chứ. "Cho dù chỉ còn một phần trăm như ngươi nói thì nơi này cũng đã đủ để sánh ngang với thánh địa rồi!"Ánh mắt Lâm Nhất sáng lên, nhẹ giọng cảm thán. "Hừ, nơi này vốn cũng là một thánh địa, hơn nữa nó còn là thánh địa bất tử. " Tiểu Băng Phượng gn giọng nói. Là sao?Đột nhiên, kiếm ý giữa ấn đường của Lâm Nhất cảm nhận được một trận rung động. Vụt! Vụt! Vụt! Mộ kiếm cũng chính là nơi chôn kiếm. Vẻ mặt Lâm Nhất chợt thay đổi, thầm nói xin lỗi rồi cẩn thận lùi ra ngoài. Đi qua khu vực này sẽ thấy rất nhiều công trình đổ nát nằm vùi trong cát bụi ở phía trước. Một ngai vàng cũ kỹ bị bụi phủ hơn một nửa, trông cực kỳ nổi bật. "Đây là ngai vàng của Tử Diên năm xưa, chứa đựng bảy loại ý chí võ học khác nhau. Khi kết hợp với kiếm ý của ông ta là có thể phóng ra bảy luồng Thần Quang, che kín bầu trời trong ngàn dặm. " Tiểu Băng Phượng nhìn chẳm chằm vào ngai vàng, vẻ mặt phức tạp, cảm xúc dâng trào.