Lâm Nhất muốn đi trả kiếm Thiên Lôi, tiện thể mời luôn Diệp Tử Lăng. “Thôi. "Trong mắt Diệp Tử lăng lóe lên vẻ phức tạp, nàng ta mỉm cười đáp. Lâm Nhất nhìn ra, nụ cười của nàng ta có bao nhiêu thất vọng, nàng ta đã sớm đoán được những ngày Lâm Nhất biến mất là đi làm gì. Trong mắt phụ thân nàng ta, đại chiến xếp hạng Thương Huyền Phủ hoàn toàn không quan trọng, đối với nàng ta mà nói hẳn là có chút đả kích. Mối quan hệ giữa hai cha con họ, thực sự khá phức tạp, Lâm Nhất gật đầu không hỏi thêm. "Lâm Nhất, cảm ơn đệ. "Lúc sắp đi, Diệp Tử Lăng đột nhiên gọi hắn ta, nghiêm túc nói. "Ta ư? Không có gì, dù sao ta cũng thích tỷ, đương nhiên cái thích đó với cái thích kia không giống nhau ... "Lâm Nhất chớp mắt nhìn nàng ta, mỉm cười đáp. "Tên nhóc này, thật là một đứa thú vị. "Nhìn bóng lưng tự do của Lâm Nhất, không thể không nói thực sự hơi hấp dẫn, Diệp Tử Lăng không kìm được cong cong khóe môi, khuôn mặt băng sương lộ ra nụ cười như ánh mặt trời tan chảy. Khiến một vài đệ tử Phù Vân Kiếm Tông, nhìn mà ngẩn ngơ. "Hì hì, thú vị thì theo đuổi đi, chẳng lẽ tỷ tỷ sợ không tranh được với Lạc Hoa sao?" Tiểu Vũ Nhược bên cạnh nheo mắt, cười nói. Diệp Tử Lăng búng mũi nàng ấy, cười mắng: "Nha đầu muội, thật càng ngày càng nghịch ngợm, thích kiểu đó khác với thích kiểu kia. Ta không phủ nhận, hắn thực sự rất hấp dẫn, nhưng đến khi lỡ động lòng thật, thì khó mà thay đổi. Có những người, một khi gặp, đã định cả đời khó quên. "Táng Hoa Công Tử và Lâm Nhất đều là người quan trọng với nàng ta. Nhưng sau chuyện này, cuối cùng nàng ta cũng xác định, trong lòng nàng ta chỉ có Tang Hoa Công Tử, nữ nhi một khi đã động lòng, thì kho mà thay lòng đổi dạ, và nàng ta cũng là người như vậy. Đó là tình, trái tim băng giá của nàng ta, sau khi gặp được Táng Hoa Công Tử mới bắt đầu tan chảy. Giống như lưỡi móc, cắm sâu vào tim, không thể rút ra. Mà tình cảm với Lâm Nhất cũng là tình, nhưng đó là tình bạn, là tình bạn vượt qua sự sống cái chết. Nếu Lâm Nhất gặp nạn, nàng ta sẵn sàng hi sinh tất cả, thậm chí là trả giá bằng cả tính mạng này. Giống như tình huynh đệ của nam nhân, một khi đã hứa, cho dù nước sôi lửa bóng, cũng quyết không từ nan!... Trong đại điện, Chưởng môn Phù Vân chơi đùa với Kiếm Thiên Lôi, nhìn nó cười tủm tỉm mãi, mặt mũi tràn đầy vẻ vui mừng, không hề có ý che giấu, cái gọi là dáng vẻ của Chưởng môn cũng chẳng thấy đâu. “Ta nói này lão già, ông không thấy mình cười tởm lắm à?"Lâm Nhất trợn mắt, khó chịu nói. Lão già suýt chút nữa đã khiến hắn chết trong Thần Long Quỷ Tam Trận, trở về chưa được câu nào, lại cầm Kiếm Thiên Lôi cười không ngừng. Lâm Nhất vốn đã tha thứ cho ông ta, nhưng nhìn thấy bộ dạng này, vẫn không nhịn được mà nổi giận. "Cậu vui là được. "Phù Vân Chưởng môn không để ý đến hắn, nhẹ nhàng nói: "Tên nhóc cậu, đúng là kỳ tài kiếm đạo, không ngờ ngay cả lão già của Thiên Tuyệt Thành cũng phải chịu thua cậu, tức giận phất áo bỏ đi, ha ha ha, thật sảng khoái!"Nhắc đến Thiên Tuyệt Thành, tâm trạng ông ta có vẻ rất tốt, liên tục nói hai lần sảng khoái. “Xem ra cậu đã hiểu ý định của ta khi để cậu tham gia đại hội Danh Kiếm?" Ông ta nhìn trán Lâm Nhất, vuốt râu, mỉm cười nói. Lúc đầu Lâm Nhất đòi đoạn tuyệt, nói rằng xong việc này, sẽ xóa bỏ tất cả. Gần như đã cắt đứt quan hệ, nhưng bây giờ lại tự tay đưa kiếm tới, còn muốn ở lại, đủ để chứng minh nhiều chuyện. Thằng nhóc này tính tình nóng nảy là thật, nhưng vẫn biết phân biệt rõ ràng đúng sai. Nhìn Kiếm Thiên Lôi đủ rồi, ông ta chìa thay, thẳng thắn trả lại kiếm. Keng! Lâm Nhất nhận lấy, sắc mặt trở nên nghiêm trọng hơn. Lão già này thật sự như lời Hoàng gia gia chủ nói, đã buông bỏ cố chấp dành cho Kiếm Thiên Lôi, ông ta bảo Lâm Nhất đi lấy kiếm, không phải là vì cần thanh kiếm này.