"Đại sư huynh, còn huynh thì sao?" Lưu Thanh Nghiêm cười híp mắt nói. Giang Ly Trần cười ngượng:"Tạm được, tạm được thôi. ""Đang nhìn gì vậy?"Phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo dễ nghe, như dòng suối trong núi băng, Diệp Tử Lăng chậm rãi bước tới. Phía sau nàng ta, tám bóng ảnh thần long đang dần tan biến. Trong ánh mắt nàng ta có tia lửa từ Tuyết Diệu Hoa đang chậm rãi tỏa ra, khuôn mặt không tì vết, lạnh lùng mà kiều diễm, vừa nhìn lướt qua đã khiến người ta khó lòng dời mắt. Đại sư tỷ, sau khi kích phát sức mạnh huyết mạch, khí chất cả người dường như đã thay đổi rất nhiều. Giữa dung nhan băng lãnh như núi tuyết, thấp thoáng một chút yêu kiều, mà vẻ yêu kiều ấy kết hợp với sự lạnh lùng băng giá, lại càng tăng thêm nét đặc sắc. "ơ ... "Diệp Tử Lăng lướt qua mọi người, nhìn thấy những bóng ảnh thần long vây quanh Lâm Nhất, lập tức kinh ngạc, đôi môi đỏ khẽ mở, một lúc sau mới nhẹ giọng thở dài:"Thật là quá đáng mà. "Nàng ta dựa vào sức mạnh huyết mạch, mới có thể vượt qua giới hạn của Tinh Quân, luyện hóa được tám đạo khí thần long. Nhưng trạng thái hiện tại của Lâm Nhất lại cực kỳ không công bằng, khiến người khác nhìn mà cả người run rẩy không thể tin nổi. Đó là?Ánh mắt Diệp Tử Lăng quét qua, nhìn thấy long văn phát sáng trên người Lâm Nhất, ánh mắt dừng lại trên Thương Long Ấn ở ngực hắn. Đó là huyết diễm thánh văn, thánh văn nguyên thủy của Huyết Diệm Long Văn Kim!Công pháp luyện thể mà Lâm Nhất tu luyện, nguồn gốc e rằng lớn không thể tưởng tượng nổi. Khi số lượng bóng ảnh thần long đạt tới mười ba, tốc độ luyện hóa của Lâm Nhất hơi chậm lại, nhưng tình trạng đó vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại. "Lâm sư đệ sẽ không nuốt chửng hết khí thần long ở đây đấy chứ?"Phùng Chương đột nhiên mở miệng, nói ra một điều khiến mọi người đều cảm thấy không thể nào. Giang Ly Trần cười nói: "Sư đệ đúng là biết đùa. Làm gì có chuyện đó, nếu nuốt chửng hết thật, Thương Huyền Phủ chẳng phải sẽ san phẳng Phù Vân Kiếm Tông sao?"Hai canh giờ sau. Số bóng ảnh Thương Long quanh người Lâm Nhất đã đạt tới con số mười tám kinh khủng, toàn bộ khí thần long trong không gian đã bị quét sạch. Chỉ còn lại tháp Thần Long vẫn phát ra ánh sáng, lờ mờ thấy một sợi chỉ vàng mảnh từ trong tháp lan ra, kết nối với Thương Long Ấn trên ngực hắn. Khí thần long còn sót lại đã cạn kiệt, nhưng long khí bản nguyên trong tháp Thần Long vẫn đang không ngừng chảy ra. Lúc này, sắc mặt của Giang Ly Trần và những người khác đều thay đổi, ngay cả ánh mắt Diệp Tử Lăng cũng hiện lên vẻ lo lắng. "Phùng sư đệ, đệ đúng là mồm quạ đen, giờ làm sao đây?"Giang Ly Trần trông rất khó coi, gã đang lo lắng lát nữa liệu họ có còn ra khỏi Thương Huyền Phủ được không. "Ta ... Ta chỉ buột miệng nói thôi mà. "Vẻ mặt Phùng Chương vô tội, đau đầu nhìn ánh sáng của tháp Thần Long đang dần mờ đi. Thậm chí không gian của bí cảnh này cũng xuất hiện những vết nứt nhỏ, mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện đã vượt xa trí tưởng tượng của họ. "Đại sư tỷ, làm sao đây? Có cần đánh thức Lâm sư đệ không?"Mấy ngưoi đều không biết phải làm sao, đanh nhìn về phía Diệp Tử Lăng, trông có phần hoảng loạn. "Tạm thời đừng để ý. Bí cảnh chưa bị phá, không được đánh thức Lâm Nhất. Đây là cơ duyên của Lâm Nhất!"Diệp Tử Lăng rõ ràng bình tĩnh hơn hẳn, chung quy vẫn là người từng trải, nàng ta hiểu rõ lúc này tuyệt đối không được gọi Lâm Nhất dậy. "Phủ chủ, nếu cứ tiếp tục thế này, tháp Thần Long sẽ sập mất!" Không biết bao nhiêu trưởng lao nhìn về phía phủ chủ của Thương Huyền Phủ, sắc mặt đầy lo lắng và sợ hãi. Vị phủ chủ Thương Huyền Phủ lúc trước còn đang cố gắng tỏ ra bình tĩnh bảo là chuyện nhỏ, giờ đã sớm sợ không nói nên lời. Ông ta không thể nào ngờ rằng, Lâm Nhất không chỉ nuốt chửng sạch khí thần long, mà ngay cả long khí bản nguyên trong tháp cũng không chừa lại. Nếu tháp Thần Long sụp đổ, đây chính là tội mất đầu đấy!