Trong lòng Lâm Nhất hơi sững lại, ngay cả một tên tàn ác như Diêm Thiết cũng phải kiêng dè, người tới rốt cuộc là ai. Một thanh Kiếm Thiên Lôi, thật là mang đến quá nhiều phiền phức, không giết vài người e là rất khó để thị uy. Trong lúc Lâm Nhất đang âm thầm suy nghĩ, từ đằng xa có kiếm ý vô tận, cuồn cuộn lao tới. Một bóng người xuất hiện ở cuối tầm mắt, tỏa ra kiếm quang còn chói lóa hơn cả mặt trời. Sau đó, thét gào mà đến tựa như dịch chuyển tức thờiÂm!Kiem phong sắc ben, thổi đến muc Lam Nhat không mo nổi mắt, ken kiếm vùi sâu ở mi tâm cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ. Đến khi mở mắt ra, một ông lão áo trắng tựa như tiên nhân xuất hiện trước mặt mấy người họ. "Ta, Liễu Thiên Nhất của Thiên Tuyệt Thành. " Người tới tự báo tên họ, ánh mắt lướt qua, sau đó dừng lại trên người Lâm Nhất, mỉm cười. Thiên Tuyệt Thành!Trong đám người chen lấn ở đằng sau, lập tức truyền đến tiếng ồn ào xôn xao, đó là đạo trường mà Kiếm Đế xây dựng lên. Phù!Công Tôn Viêm vội vàng chạy ra từ trong đám người, vẻ mặt tràn đầy căng thẳng, cố đè xuống sự phấn khích, gã bước nhanh về phía trước chắp tay nói: "Vãn bối Công Tôn Viêm, bái kiến Liễu tiền bối. "Liễu Thiên Nhất gật đầu nói: "Trong những đệ tử ngoại môn của Kiếm Đế Nhất Mạch, ngươi cũng xem như là một hạt giống tốt, ta đã từng nghe nói qua về ngưʼơi. ”Sắc mặt Công Tôn Viêm lập tức trở lên phấn khích, đến mức nói chuyện cũng không được rõ ràng. Mặc dù người ngoai vẫn luôn nói gã là đệ tử của Kiếm Đế Nhất Mạch, nhưng khác biệt thực sự, chỉ có bản thân gã là rõ nhất. Thế lực phụ thuộc rốt cuộc cũng chỉ là thế lực phụ thuộc, hoàn toàn không thể so sanh được với những đệ tử được chân chính tu luyện trong Thiên Tuyệt Thành. Nhưng trước mắt chính là một cơ hội rất lớn, chỉ cần vị tiền bối này vui vẻ, mang gã đến Thiên Tuyệt Thành là chuyện dễ như trở bàn tay. Nhưng Liễu Thiên Nhất chỉ theo phép lịch sự mà nói một câu, ánh mắt lại hoan toan đat lên ngưoi Lam Nhat, khi tam mat ông ta rơi xuống mi tâm Lâm Nhất, sâu trong con ngươi thoáng hiện một tia kinh ngạc không dễ phát hiện. "Ngưoi chính la Lam Nhat đung không, co hứng thu gia nhap Kiem De Nhất Mạch hay không?" Liễu Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, chậm rãi nói. Công Tôn Viêm ở bên cạnh đang cười không ngừng, lập tức trợn tròn mắt, vẻ mặt vô cùng cứng ngắc. Gã cực khổ gọi trưởng lão Thiên Tuyệt Thành tới, vậy mà vừa gặp mặt, đã trực tiếp mời Lâm Nhất gia nhập Kiếm Đế Nhất Mạch rồi. "Trong Thiên Tuyệt Thành có rất nhiều anh tài kiếm đạo ưu tú giống như ngươi, trong đó không thiếu những người còn cường đại hơn cả ngươi. Tiềm lực kiếm đạo của ngươi, chỉ có ở Thiên Tuyệt Thành, dưới sự chỉ dẫn của Kiếm Đế Nhất Mạch, mới chân chính được thể hiện ra. "Liễu Thiên Nhất nhìn Lâm Nhất, tiếp tục nói, trong mắt tràn đầu sự hứng thú. Nhất thời, đám người lập tức bùng nổ, đây đúng là một bước lên trời. Trước khi ra khỏi thành, rất nhiều người cho rằng, Lâm Nhất có thể bảo vệ được tính mạng hay không còn khó nói. Nhưng sự việc lại liên tục xoay chuyển, đến bây giờ, trưởng lão của Kiếm Đế Nhất Mạch chỉ vừa mới gặp mặt Lâm Nhất, hoàn toàn không có bất kỳ sự hiểu biết sâu sắc nào, lại trực tiếp mời hắn gia nhập Thiên Tuyệt Thành. "Vận may của tên này tốt thật đấy!"Trong mắt Cung Hạo Nhiên lộ ra vẻ đố ky, giận dữ bất bình nói, thực sự quá nghịch thiên rồi. Triệu Nham cười nói: "Công Tôn Viêm sắp hộc máu luôn rồi, trước đó gã còn nói năng hùng hồn, cho rằng bản thân có thể nhân cơ hội này mà gia nhập Thiên Tuyệt Thành, vậy mà lại uổng công tạo cơ hội cho người khác!" "Này, chẳng lẽ tiểu tử ngươi đến ngay cả cửu đế là ai cũng không biết?" Đến ngay cả Diêm Thiết cũng cau mày, nhìn hắn giống như đang nhìn quái vật, vẻ mặt tràn đầy khó hiểu. Kiếm Đế đỉnh cỡ nào chứ! Vào thời đại quần tinh sáng chói ba nghìn năm trước, người duy nhất dùng kiếm phong đế, đạo trường mà ông ta sáng lập ra chính là thánh địa kiếm đạo mà vô số kiếm khách nằm mơ cũng muốn đến. Tên nhóc này vậy mà lại từ chối thẳng thừng như vậy.