"Hắn mới đến đây nửa năm đã tự coi mình là đệ tử của Phù Vân Kiếm Tông rồi, còn ông... ở Thương... Thương Huyền Phủ đã gần mười tám năm rồi đúng không, nhưng tựa hồ vẫn chưa coi bản thân là chưởng môn của Phù Vân Kiếm Tông. Trong lòng ông có hận thù, có không cam lòng, ông vẫn luôn sống dưới cái bóng của Kiếm Kinh Thiên và danh tiếng của đệ tử mà Ngọc Quang Kiếm Thánh tự hào nhất”. Dưới chiếc mũ tre phủ sa trăng Lạc Hoa nói một cách vô cảm, thờ ơ nhìn đối phương. Nàng ta biết rất rõ năm đó đối phương xuất chúng đến mức nào, tài năng tại Hoang Cổ Vực đáng sợ đến đâu, được xưng tụng là đệ tử có khả năng đưa Kiếm Tông trở lại thánh địa nhất, là một kỳ tài chưa từng có trong ba ngàn năm. Ông ta tên là Kiếm Kinh Thiên, một đường kiếm chém xuyên chín tầng trời, cũng không phải Vương Tuyệt nào đó. Tuổi thật của ông không hề già nua như vẻ bề ngoài, không quá năm mươi tuổi. “Chuyện cô biết cũng nhiều đó chứ”. Chưởng môn Phù Vân nhìn Lạc Hoa với vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt quyết đoán: “Nhưng Kiếm Kinh Thiên ta làm việc không cần một tiểu bối như cô tới dạy bảo, ta chưa bao giờ quan tâm đến đúng hay sai! Nếu cô muốn ta cùng thằng nhóc đó xin lỗi thì quên đi, cho dù cô là bạn của sư tôn thì ta cũng không làm nổi!"Lão già này thật cứng đầu!Trong lòng Lạc Hoa không nói nên lời, rõ ràng biết bản thân làm sai nhưng còn cứng miệng, nhưng Lâm Nhất cũng không thể khá hơn được. Hai tên này nói dễ nghe chút thì là kiêu ngạo, còn nói trắng ra thì chính là xấu tính. Đấu hạng của Thương Huyền Phủ đang đến gần, không chỉ Phù Vân Kiếm Tông có động tĩnh mà những tông môn như Huyền Vương Điện, Thanh Lôi Tự, Thiên Hạc Lâu cũng đang rục rịch chuẩn bị. Tại võ đài Huyền Vương Điện. Sở Thiên Hạo, người được coi là số một số hai trong lớp trẻ của Thương Huyền Phủ đang lấy một địch hai, đối thủ của hắn ta vậy mà là hai chấp sự với cảnh giới Bán bộ Thần Đan. Trên người hắn tỏa ra quầng ánh sáng kinh người, uy thế của bậc quân vương biểu lộ, khí thế hùng vĩ đè bẹp xuống khiến hai vị chấp sự kia tỏ ra có chút khó tiếp nhận nổi. Một thân tu vi cứng rắn bị hạn chế hơn nửa, hoàn toàn không có cách nào phát huy hết sức mạnh của mình. Dưới chân Sở Thiên Hạo xuất hiện chữ viết cổ xưa, đó là một chữ “*vương' màu đen. Nhưng cách viết lại khác biệt so với hiện tại, từng nét chữ loang lổ vết rỉ sét, tỏa ra luồng sát khí nông đậm, những gợn sóng lan ra thành vòng tròn khi nét chữ xoay vần. Trong gợn sóng bao phủ này, ánh sáng toàn thân Sở Thiên Hạo nở rộ, mỗi cử động của hắn ta đều giống như bá vương thống trị thiên hạ. Sau mấy chục chiêu, Sở Thiên Hạo hét lên một tiếng giống như sấm gầm. Một luồng điện chói mắt bùng nổ trong khoảng không, dưới sự chiếu rọi của ánh sáng, thân hình hắn ta dường như đông cứng lại. Hai vị chấp sự đồng thời ra tay, mỗi người in một chưởng lên người hắn †a, nhưng chỉ vừa chạm tới liền bị dội ngược ra ngoài. Sau khi tiếp đất cả hai đều phun máu, sắc mặt tái nhợt như giấy, phải lùi lại liên tục vài bước mới miễn cưỡng ổn định thân mình. “Huyền Vương Cổ Ấn!”Hai vị trưởng lão nhìn chăm chăm, chỉ thấy trên người Sở Thiên Hạo. tràn ngập một tầng ánh sáng đen dày đặc lưu động như chất lỏng, bên trong lập lòe ấn ký cổ xưa, vừa rồi hai người họ chính là bị ấn ký này đánh bay ra ngoài. Đây là bí thuật chỉ thi triển được khi tu luyện Huyền Vương Quyết tới cấp độ cao nhất, một khi vượt cấp giết địch sẽ rất đáng sợ. Đã vài trăm năm trôi qua Huyền Vương Điện vẫn chưa có người tu luyện thành công đến trình độ này, Sở Thiên Hạo không uổng là yêu nghiệt mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Thương Huyền Phủ. “Hay!”Giữa tiếng cười vang dội có một ông lão với phong độ bất phàm chậm rãi xuất hiện. “Tham kiến điện chủ!”Hai vị chấp sự nghiêm mặt, cũng không màng vết thương trên người liền vội vàng chắp tay cúi chào. “Thiên Hạo à, ngươi cuối cùng cũng tu luyện tới tầng thứ mười hai của Huyền Vương Quyết trước khi đấu hạng Thương Huyền Phủ diễn ra rồi”, ông lão mặt đầy ý cười, ánh mắt khi nhìn tới Sở Thiên Hạo cũng không giấu nổi hưng phấn. Vẻ mặt Sở Thiên Hạo bình tĩnh, kiềm chế sự sắc bén lại, nhàn nhạt mỉm cười: "Ta mơ hồ cảm nhận được dường như Huyền Vương Quyết này còn một tầng nữa”. “Hả?Nghe được lời này ngay cả điện chủ của Huyền Vương Điện cũng có chút kinh ngạc. "Sau khi ngưng tụ thành công Huyền Vương Cổ Ấn, cảm nhận được chút da lông của ý chí vương giả, thu được chút kiến thức”,Sở Thiên Hạo thản nhiên nói. “Ý chí vương giả?”Điện chủ Huyền Vương Điện kinh ngạc không thôi, đạo vương giả là đại đạo cực kỳ cao cấp trong số nhiều đại đạo, có thể được gọi là đại đạo tối cao, một khi lĩnh hội thành công cũng đủ để đối kháng với ý chí võ đạo tam phẩm của những đại đạo khác. “Chỉ là bề ngoài thôi”. Sở Thiên Hạo khiêm tốn cười một tiếng, sau đó lại lạnh giọng nói: “Nhưng san bằng Thương Huyền Phủ cũng dư dả rồi”.