Thiếu môn chủ hẹn giao chiến với người đứng đầu Tử Viêm Môn? Lâm Nhất ngỡ ngàng, không ngờ là hắn lại có thể gặp được việc này ở thành Bạch Thủy. Hắn còn chưa kịp hoàn hồn thì đã bị dòng người xô đẩy, nhanh chóng đi đến thành Đông. Lâm Nhất có biết Bạch Vũ Phàm. Trước khi Tô Hàm Nguyệt xuất hiện, thiếu môn chủ vốn là người đứng đầu tông môn danh xứng với thực. Và hiện tại, hắn ta cũng là một trong Tứ đại cao thủ thế hệ trẻ của nước Thiên Thủy. Nghe nói Tô Hàm Nguyệt không được xếp vào Tứ đại cao thủ bởi vì thực lực của nàng quá mạnh mẽ. Về phần thật giả thế nào thì không ai biết được. Lúc còn là Kiếm Nô, nguyên chủ cũng từng vài lần gặp mặt Bạch Vũ Phàm. Đương nhiên, Bạch Vũ Phàm có nhớ được hắn không thì lại là chuyện khác. Lâm Nhất có hơi tò mò vì đến hiện tại hắn vẫn chưa có cơ hội gặp được cao thủ có cấp bậc như vậy. Nhất là những người này cũng trạc tuổi hắn, đi xem thử chắc hẳn có thể mở mang tầm mắt. “Đi một chuyến xem sao, nhìn xem thực lực của bọn họ như thế nào mà được xưng là Tứ đại cao thủ”. Hiện tại hắn có trong tay 3500 linh thạch, xem như một khoản tiền lớn, đến hội đấu giá hai tháng sau, hắn còn có thể kiếm được một vố lớn nữa. Hiện tại tâm trạng Lâm Nhất rất thoải mái. Thoáng chốc, hắn đã theo dòng người đi đến điểm hẹn của hai người kia ở thành Đông. Trong tầm mắt là một cái đài cao, xung quanh người xếp thành lớp trong lớp ngoài vây chật như nêm. Trên đài có một người mặc trường bào tương tự với Lâm Nhất, vẻ ngoài tuấn tú bất phàm, tóc dài tung bay trong gió, phong thái nhanh nhẹn. Đó chính là thiếu môn chủ Bạch Vũ Phàm của Thanh Vân Môn, Lâm Nhất nhớ rõ diện mạo của hắn ta. Dường như hắn ta đã đợi được một lúc lâu, vẻ mặt có hơi mất kiên nhẫn, không biết vì sao đối phương còn chưa xuất hiện. Vèo! Ngay khi Lâm Nhất đang tự hỏi không biết người đứng đầu Tử Viêm Môn đến khi nào mới xuất hiện, thì một thân ảnh bất thình lình bay xuống từ trên lầu cao ở đằng xa. Mượn lực bay vọt lên không trung ba lần, di chuyển nhẹ nhàng, sau đó đáp xuống đất một cách vững vàng. Ánh mắt Lâm Nhất tràn đầy kinh ngạc, quả là thân pháp cao siêu. Người này có thể mượn lực trên không trung ba lần, trong khi hắn dùng hết sức chỉ có thể nhảy vọt lên hai mươi thước, gần như là không có khả năng mượn lực lấy đà, chỉ có thể cố gắng khống chế thân thể và góc độ tiếp đất. “Liễu Vân Phi đã đến!” “Đúng là thân pháp tinh diệu, lại có thể ba lần mượn lực giữa không trung, thật không hiểu vì sao bây giờ hắn ta mới đến!” “Hẳn là Yên Vân Quyết của Tử Viêm Môn, xem ra lần này Bạch Vũ Phàm gặp khó khăn rồi, thực lực của Liễu Vân Phi đã mạnh hơn trước kia!” Liễu Vân Phi vừa xuất hiện đã lập tức thu hút sự chú ý của hầu hết những người có mặt tại đây, tất cả đều tỏ vẻ tán thưởng. Bạch Vũ Phàm nhìn đối phương, nói: “Ngươi đến muộn!” Liễu Vân Phi mỉm cười: “Không sao, ngươi chắc chắn sẽ thua. Trận chiến lần này, ta chỉ muốn xem thử có thể dùng mấy chiêu để đánh bại ngươi!” Giọng điệu quả thật ngông cuồng! Lâm Nhất thầm nghĩ Liễu Vân Phi thoạt nhìn là một người nho nhã lịch thiệp, thế nhưng khi nói chuyện lại không chừa một chút đường lui nào cả. Sắc mặt Bạch Vũ Phàm tối sầm lại, lạnh lùng nói: “Còn chưa giao chiến, chớ có tự tin như vậy!” Dứt lời, khí thế trên người Bạch Vũ Phàm lập tức bộc phát. Võ đạo tầng tám! Khí thế khủng bố trên người hắn ta bùng nổ, thoạt nhìn là cảnh giới võ đạo tầng tám, nhưng Lâm Nhất lại có cảm giác không phải vậy. Vẻ mặt Liễu Vân Phi dần trở nên nghiêm túc: “Xem ra một năm qua ngươi đã tiến bộ không ít!” Ầm! Khí thế võ đạo tầng tám trên người hắn ta cũng bộc phát, một lần nữa khiến toàn trường kinh ngạc. Cả hai đều không sử dụng binh khí, mà bắt đầu tích tụ linh khí. Hai người đứng cách nhau chưa đến một trăm mét, thăm dò lẫn nhau, đều muốn tìm ra sơ hở của đối phương. Bầu không khí trên võ đài như cô đọng lại, quần chúng xung quanh nín thở, không dám lên tiếng. Không phải lúc nào cũng có cơ hội nhìn thấy cao thủ võ đạo tầng tám giao chiến. Lâm Nhất khẽ nhíu mày nhìn hai người có thực lực ngang nhau trên võ đài, tuy nhiên, có vẻ như Liễu Vân Phi ung dung hơn một chút. Víu! Bạch Vũ Phàm khẽ quát một tiếng, thình lình vọt về phía Liễu Vân Phi. Vung tay lên chém thẳng xuống. Khai Sơn Thủ! Đây là võ kỹ thượng phẩm của Thanh Vân Môn, tu luyện đến đại thành có thể dùng một tay nhẹ nhàng chẻ núi. Cộp! Cộp! Cộp! Mỗi một bước chân của Bạch Vũ Phàm khiến sàn võ đài xuất hiện vết nứt, hiển nhiên hắn ta đã dùng toàn lực ứng phó, tích tụ linh khí đến đỉnh phong.