Viên bảo châu kia đã từng được Thánh Nhân luyện hóa, nên có hằng hà linh văn được phong ấn bên trong. Hiện tại, ngay cả kiếm ý Thông Thiên mà cũng bị nó chặn lại, việc này khiến cho rất nhiều người cảm thấy lo lắng thay Lâm Nhất. “Muốn ngăn cản Lâm Nhất, trước hết qua được ải của chúng ta đã!”, ba người La Chấn, Tần Lâm lao đến. Bọn họ đến là để trợ giúp, không muốn Lâm Nhất vì bị ngăn trở mà chậm trễ thời gian. Ông! La Chấn ra tay trước, hắn đạt được truyền thừa mạnh nhất của Thương Long, hiện tại đã luyện được 7 – 8 phần, thực lực xưa đâu bằng nay. Một cái vung tay đã đánh ra một luồng phong lôi, ngưng tụ thành long ảnh. Đầu của long ảnh kia vô cùng chân thật, phát ra tiếng gào thét như sấm rền gió rít. Long ảnh sắp đến gần thì bị trận pháp hùng hậu do ngọn lửa tím từ bảo châu diễn hóa thành cắt nát, sau đó trực tiếp đem luyện hóa. “Mạnh thật!” Tần Lâm và Quân Mộng Trần sững sờ, hai người lập tức xông lên, thi triển truyền thừa của Thương Long Chi Chủ. Oanh! Hai cái long trảo xé rách hư không, hướng thẳng về phía pháp trận tựa như núi cao kia, dường như muốn trực tiếp xé vụn nó. Không thể không nói, truyền thừa của bảo điện Thương Long quả thật rất cao cường, dù chỉ là Tạo Hóa cấp đế giả thì khi bộc phát uy danh cũng khiến lòng người run sợ. Nhưng đáng tiếc, tu vi của Tần Lâm và Quân Mộng Trần quá thấp, không cách nào phát huy uy năng của truyền thừa võ học được. Thanh niên áo tím đánh ra một trưởng, ngọn lửa hừng hực trên đỉnh đầu hắn bỗng duỗi ra một bàn tay lửa khổng lồ, mang theo thánh huy, cứ thế bóp nát hai cái long trảo kia. PHỐC thử! Tần Lâm và Quân Mộng Trần lập tức hộc máu, từ không trung rơi xuống. Cảnh tượng như thế làm những người ngoài thành thấy mà hãi hùng khiếp vía. Viên bảo châu kia thật đáng sợ, nó còn khủng bố hơn so với trong tưởng tượng, chỉ một cái phất tay đã có thể dễ dàng đẩy lui ba người Quân Mộng Trần. Đúng là có hơi quá! “Chư vị đã giúp ta nhiều rồi, việc này cứ để ta!” Ở sâu trong uy áp của đại trận, Lâm Nhất thản nhiên nói. Khoảnh khắc nhìn thấy thanh niên áo tím, hắn không hề xem nhẹ, vừa ra tay đã thi triển kiếm ý Thông Thiên. Dù chưa động đến kiếm nhưng uy lực có thể nói là bất phàm, không ngờ lại không làm gì được tên này. Gần đây phong vân biến áo, yêu nghiệt quật khởi đúng là có hơi nhiều. “Hừ, Lâm Nhất, ngươi cùng lắm chỉ là một kẻ xếp thứ chín Tử bảng mà thôi, lại dám đối nghịch với ta? Kiếm ý Thông Thiên, át chủ bài mạnh nhất của ngươi, còn không chịu nổi một kích của ta, vậy thì… ngươi lấy gì đấu với ta?”, thanh niên áo tím bộc phát thần uy, đánh bại ba người La Chấn nên càng thêm hống hách. Trong lúc nói chuyện, từng trận pháp chất chồng lên nhau, không ngừng trấn áp Lâm Nhất ở phía dưới. Lửa giống như thực chất, thân ở trong đó, Lâm Nhất cảm nhận được áp lực lớn lao, viên bảo châu kia quả thực rất bất phàm. Nếu không có viên bảo châu này, có lẽ thanh niên áo tím cũng không dám đến ngăn cản hắn. “Táng Hoa!” Lâm Nhất vẫy tay, Táng Hoa từ trong hộp đựng kiếm bay vọt ra, khoảnh khắc năm ngón tay hắn nắm chặt lấy chuôi kiếm, cả người hắn bộc phát hào quang chói mắt, tóc dài bay múa, rực sáng long lanh. Quần áo hắn cũng phấp phới, toát lên tia sáng chói mắt, mỗi một tấc da thịt hắn đều chảy xuôi hào quang của kiếm khí. Hắn đứng thẳng dậy, lỗ chân lông toàn thân mở ra, quang huy từ kiếm ý dâng trào. Khi kiếm quang bắn ra, thiên uy mênh mông dường như dung hợp làm một với Lâm Nhất, vòm trời bao la cũng rung chuyển, khoảnh khắc đó, có hằng hà ngôi sao lóe sáng, bộc phát hào quang rực rỡ, dị tượng khổng lồ nhẹ nhàng phủ xuống. Đây là cảnh giới huyền bí mà chỉ khi đạt đến kiếm ý Thông Thiên đại thành mới có thể nắm giữ được, Thiên Nhân Hợp Nhất!