Ngoài những thứ đó, ba món bí bảo Cổ Bi, Chiến Kỳ và Cốt Trảo cũng mang đến phiền toái không nhỏ cho Lâm Nhất. Tuy không đáng sợ hơn trận Thái Cổ Phong Yêu, nhưng những thương thế này cực kỳ khó chơi, ẩn chứa một ít đạo vận cổ xưa, khó có thể tiêu trừ sạch sẽ được. Ngay cả kiếm ý cũng không thể chặt đứt chúng hoàn toàn, chúng vẫn từ từ thẩm thấu vào cơ thể, làm suy giảm nội tạng, e rằng sẽ khá hung hiểm. “Thật phiền toái!” Lâm Nhất nhíu mày, những… vết thương này không giết chết được hắn, nhưng lại khó có thể loại trừ. Cũng may, rốt cuột đã về đến thành Tứ Tượng. Lâm Nhất thoáng thở phào nhẹ nhỏm, lúc này, mệt mỏi và đau đớn do thương thế đồng loạt ập đến khiến hắn có cảm giác choáng váng, nặng nề, không ngồi vững được, bất kỳ lúc nào cũng có thể ngã xuống. “Móng Heo To, ngươi không sao chớ?” Bùi Tuyết há hốc mồm, tỏ vẻ hoảng sợ. Vừa mới đây thôi, sắc mặt Lâm Nhất bỗng tái đi, cả người lung lay sắp đổ, trông vô cùng suy yếu. Nàng ta chợt nghĩ đến trận đại chiến trước đó, trận Thái Cổ Phong Yêu hiển hiện uy phong, trời đất đen kịt, đưa tay không thấy năm ngón, ngoại trừ chín cặp mắt máu chảy đầm đìa thì không còn thấy bất kỳ thứ gì khác. Khoảng thời gian chìm trong bóng tối, không ai biết rốt cuộc Lâm Nhất đã trải qua những gì. Bên dưới Thánh Đàn, dù không ở trong trận Thái Cổ Phong Yêu, nhưng mọi người vẫn bị trọng thương, đó chỉ là một chút ảnh hưởng thôi, vậy mà rất nhiều người vẫn không chịu đựng được. Thì trong bóng tối… ắt hẳn Lâm Nhất đã chịu tổn thương không nhỏ. Tuy nhiên, đối phương đã chạm đến vảy ngược của Lâm Nhất, dùng Nguyệt Vi Vi để làm nhục hắn, khiến hắn mạnh mẽ áp chế thương thế và ra tay giết sạch toàn bộ, không chừa một tên. “Không sao đâu, ta ngủ một giấc là được rồi!” Đầu thật nặng, Lâm Nhất có cảm giác mí mắt vô cùng nặng nề, không cách nào mở lên nổi. Bịch! Hắn loạng choạng một cái rồi ngã ra đất, Bùi Tuyết hoảng hốt, vột phóng đến đỡ hắn dậy. Đến gần, nàng ta mới nhìn thấy rõ những… vết thương kia. Sắc mặt nàng ta không khỏi tái nhợt, càng lộ vẻ hoảng sợ, nhịn không được giơ tay bụm miệng để không phát ra tiếng. Thật đáng sợ, ngoại trừ thương thế do trận Thái Cổ Phong Yêu tạo ra, những bí bảo do đám Giới Tử để lại cũng lộ ra uy danh bất phàm. Thật ra ngẫm lại cũng có thể hiểu được, bản thân chiến tướng đã không dễ chọc, huống chi còn có nhiều chiến tướng như vậy cùng liên thủ, thậm chí, đám chiến tướng đứng đầu còn được Giới Tử ban cho bí bảo, há có thể dễ dàng tiêu diệt? Tuy Lâm Nhất nhìn như vô địch, nhưng chung quy hắn cũng không phải là thần. Hắn thật sự rất tài ba, lần này đại khai sát giới, có thể nói là nghịch thiên, nhưng cái giá phải trả cũng không hề nhỏ. “Móng Heo To!” Mắt Bùi Tuyết rưng rưng, tên ngốc này, dù thân chịu trọng thương nhưng trước khi đi vẫn phát hiện nàng ta lẫn trong đám người, lại còn không để ý đến thương thế mà mang theo nàng ta. Suốt chặng đường vừa qua, nói thật thì đối phương đã hết lòng, đến hiện tại không cần thiết phải để tâm đến nàng ta. Thật ra nàng ta biết, nếu không vì cố chấp muốn đưa nàng ta theo, thì dù có đối mặt với Giới Tử, Lâm Nhất cũng có thể xông ra ngoài một cách nhẹ nhàng.