Căn cơ của Lâm Nhất đã sớm vững chắc, chẳng qua còn thiếu cơ hội thôi. Nay thời cơ đã đến, đương nhiên hắn sẽ có thể dễ dàng đạt tới cảnh giới Thiên Phách tầng hai. Tất nhiên bây giờ không phải mấu chốt chân chính, đợi khi nào kiếp Thiên Phách thật sự giáng lâm mới có thể hoàn toàn thăng cấp lên cảnh giới Thiên Phách tầng hai. Khí hải dần dần mở rộng, một luồng khí tức rộng lớn mênh mông tỏa ra từ cơ thể Lâm Nhất. Vào lúc này, mỗi một lỗ chân lông của hắn hơi mở ra, có ánh sáng lấp lánh trong suốt xuyên thấu ra ngoài, toàn thân tràn ngập cảm giác trang trọng thiêng liêng. Soạt! Chân nguyên trong khí hải nhộn nhạo, giống như nước suối màu vàng chớp mắt đã đạt đến khoảng cách mấy trăm trượng. Trình độ khoa trương như vậy khiến Lâm Nhất giật mình. Người khác độ kiếp Thiên Phách thứ hai có thể có năm trăm vạn viên đan Tinh Nguyên đã xem như rất lợi hại. Khi đám Liễu Mộ thăng lên cảnh giới Thiên Phách tầng ba cũng chỉ tiêu hao khoảng tám trăm vạn đan Tinh Thần. Nhưng bây giờ Lâm Nhất đã tiêu hao ba nghìn viên đan Tinh Thần, cũng là ba nghìn vạn viên đan Tinh Nguyên, một số lượng đáng sợ. Khi cơ thể đạt đến cực hạn có thể chịu đựng, hai mắt nhắm chặt của Lâm Nhất chậm rãi mở ra, ánh vàng trong mắt tùy ý, phong mang hiện rõ. “Cảnh giới Thiên Phách tầng hai!” Năm ngón tay Lâm Nhất khép chặt, hai khí hải đồng thời vận chuyển, hắn lập tức cảm nhận được chân nguyên đáng sợ chảy xuôi như dung nham trong cơ thể. Hắn có thể cảm nhận được một cách rõ ràng, bây giờ chỉ dựa vào tu vi là đủ để đối kháng với đám người Từ Khuyết mà không hề yếu thế. Ba nghìn viên đan Tinh Thần, cộng thêm thần đan bản nguyên mà Bách Lý Kỳ để lại không phải là điều mà người ngoài có thể tưởng tượng. “Kiếp Thiên Phách, sắp đến rồi nhỉ…” Ánh mắt Lâm Nhất nóng bỏng, tóc dài tung bay, trong mắt lóe lên vẻ điên cuồng. Hắn thật sự muốn xem xem, kiếp Thiên Phách ở trình độ này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào. Đợi độ kiếp thành công, biển chân nguyên trong hai khí hải có phá vỡ cực hạn được hay không. Ầm! Giữa bầu trời đột nhiên kéo đầy mây đen, vô số sấm sét như sương mù biến đổi không ngừng, trong mây đen mênh mông vô tận dường như có sinh mệnh đang hô hấp. Kèm theo nhịp hô hấp đó, mây mù sấm sét chớp lóe dần dần diễn hóa thành hung thú nào đó. Gào! Gào! Gào! Tiếng gầm giận dữ như gió bão điên cuồng, gầm vang giữa đất trời. Tiếng thét gào của hung thú lại khiến đất trời phương này cũng run rẩy. Nếu có người ngoài ở đây thì nhất định sẽ rất kinh ngạc, lôi kiếp diễn hóa thành hung thú, đây là chuyện chỉ có sau cảnh giới Thiên Phách tầng ba. Bây giờ Lâm Nhất chỉ mới là kiếp Thiên Phách tầng hai, thế mà đã gặp phải, đúng là quỷ dị. “Thú vị”. Lâm Nhất nheo hai mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên, vẻ mặt dần dần nghiêm nghị. Hắn cảm giác được kiếp Thiên Phách lần này khác với lần trước, che giấu tiết tấu cực kỳ đáng sợ. Hộc!