Nếu xuất thân từ giới vực vô danh, họ sẽ không để vào mắt. “Vào trước rồi nói… Nếu Lâm huynh không để bụng thì hãy phá cửa này đi, để cho ta được chứng kiến kiếm ý Thông Linh đại thành”. Tiên Vân Chân bình thản nhìn qua. Người này có khí thế mạnh, lòng dạ thâm sâu không phải Trần Khung có thể so sánh, chỉ với dăm ba câu đã nắm quyền nói chủ động. Hắn ta nói câu này vừa có ý thăm dò Lâm Nhất, vừa có ý ra oai phủ đầu. Ngươi và Trần Khung cân sức ngang tài thì sao? Kiếm ý Thông Linh đại thành thì thế nào? Ta bắt ngươi đi phá cửa, ngươi vẫn phải ngoan ngoãn phá cửa, sau khi vào lầu bảo tàng, biết điều thì bớt tranh giành với ta. Dù Lâm Nhất có đi phá cửa hay trở mặt rời đi thì cũng rơi vào thế yếu. Nếu không phá được cánh cửa này thì càng bất ổn hơn, chỉ sợ hắn ta sẽ lập tức ra tay giết người! Trần Khung thầm kinh hãi, tiểu tử này không hổ danh là người khiến Phong Vô Kỵ và Mạc Hàn cũng không dám tự tiện đắc tội. Một câu đã đùa bỡn Lâm Nhất trong lòng bàn tay, quả thật khá đáng sợ. Nhưng hiển nhiên hắn ta đã coi thường Lâm Nhất, chút thủ đoạn này ở trước mặt hắn chỉ là tự rước lấy nhục thôi. “Sao nào, Lâm huynh không muốn giúp à?” Tiên Vân Chân nhìn về phía Lâm Nhất, cười nói tiếp, có điều ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng. Dù ngươi có muốn hay không thì cũng phải ngoan ngoãn phá cái cửa này cho ta, hắn ta sẽ không khách sáo như Trần Khung. Không phải hắn ta cố ý làm khó đối phương, mà đó là bản năng rồi. Sự khinh thường của Giới Vực cấp cao với Giới Vực cấp thấp đã hằn sâu vào trong xương tuỷ, cũng giống như Trần Khung vậy. Nếu không vì bị Lâm Nhất dạy dỗ, hắn ta cũng sẽ không biết điều như bây giờ, nhưng sâu trong lòng cũng khó đảm bảo là không thù hận. Lâm Nhất nhìn về phía lầu bảo tàng, bình tĩnh nói: “Không phải là không muốn, ta chỉ thấy tò mò, bình thường Vân Chân huynh đều phải đích thân làm những chuyện con mèo con chó cũng có thể làm thế này à?” Nghe hắn nói thế, Trần Khung lập tức giật mình, Lâm Nhất này đúng là to gan. Lời nói nghe có vẻ rất nhẹ nhàng nhưng lại tràn đầy mùi thuốc súng, gây hấn trực diện, hoàn toàn không kiêng dè thân phận và thực lực của đối phương. Nền tảng của Vạn Mang giới khá là đáng sợ, thực lực của Tiên Vân Chân càng không thể coi thường, chỉ cần vượt qua kiếp Thiên Phách nhị trọng, chắc chắn sẽ có tư cách tranh giành vị trí trong bảng Thương Long. Nụ cười trên mặt Tiên Vân Chân trở nên cứng đờ, người này đang châm chọc hắn ta là không bằng con mèo con chó! Tâm trạng Tiên Vân Chân lập tức trở nên nặng nề, hắn ta cười nói: “Ta cũng muốn xem con mèo con chó nào có thể phá huỷ cấm chế tàn dư trong Long Thành thượng cổ. Nếu không thể tìm ra, thì vẫn phải nhờ Lâm huynh vất vả làm việc của con mèo con chó rồi”. Lâm Nhất lạnh nhạt nói: “Rất không trùng hợp là ta vừa khéo có một con mèo”. Tiên Vân Chân hơi sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy con mèo rồng trên vai Lâm Nhất chậm rãi đứng dậy, trong mắt hắn ta lập tức có ánh sáng kỳ lạ loé lên. Không đợi hắn ta kịp phản ứng, ngựa Huyết Long đã chạy như bay, đứng trên không trung siết chặt tay đánh một phát về phía lầu bảo tàng. Ầm!