Cường giả Thiên Phách nhất trọng giao thủ, Lâm Nhất cũng cảm thấy khá hứng thú. Những người này đã mở ra khí hải, chân nguyên nhiều đến mức không thể tưởng tượng nổi, nếu sử dụng sẽ tạo nên ảnh hưởng tương đối lớn. Bây giờ cũng là cơ hội để Lâm Nhất được biết. Nếu không dựa vào kiếm ý, chỉ với hai kiếm quyết, thì hắn có tư cách chiến đấu với những người này hay không. Hắn kiêm tu Thanh Tiêu Kiếm Quyết và Tử Diên Kiếm Quyết, chân nguyên hùng hậu hơn hẳn các cường giả Thiên Phách bình thường, dù không sử dụng kiếm ý cũng có thể hơn những người này một bậc. Trên bãi đất trống. Bùi Vũ cất quả Ma Hồn trong tay đi, sải bước tiến lên, cười nói: “Có lẽ các hạ phải cẩn thận đấy, nếu ta dám chủ động ra tay với ngươi thì đương nhiên ta phải có lòng tin, các ngươi muốn lấy quả Ma Hồn này đi cũng không phải là chuyện đơn giản đâu”. Đối mặt với lời nhắc nhở “thiện ý” của Bùi Vũ, Trần Huyền chỉ nhướng mày, cười nói: “Ta cảm thấy làm người đừng quá tự tin vẫn tốt hơn, để đến khi thua rồi còn có một bậc thang để đi xuống”. Vụt! Chỉ trong nháy mắt, hai người gần như không hề báo trước, mỗi bên đánh ra một chưởng. Trên người cả hai phát ra ánh sáng chói mắt, chân nguyên cuồn cuộn sôi trào như biển, còn không kịp suy nghĩ, bàn tay của hai người đã va chạm mạnh với nhau. Ầm! Trong tiếng vang chấn động đất trời, mặt đất đột nhiên xuất hiện mấy vết nứt, dư âm dao động, cổ thụ chọc trời xung quanh thoáng chốc bị nghiền nát. Mỗi một người ra tay đều mang đến dư âm làm vỡ vụn mọi thứ. Đến khi bụi tan đi, chăm chú nhìn lại, Trần Huyền đã lùi về sau ba bước, dấu chân vô cùng rõ ràng, còn Bùi Vũ thì lùi lại bốn bước. Một người lùi ba bước, một người lùi bốn bước. Trần Huyền của Hiên Vân giới thắng được nửa trận. Giao thủ trong nháy mắt, ngoài mấy cường giả Thiên Phách nhất trọng như Tần Phong và Diêm Khôi, những người ngoài đều rất khó nhìn rõ. Lâm Nhất thì lại thấy rất rõ ràng, trong khoảnh khắc đó, Trần Huyền và Bùi Vũ đồng loạt điều động khí hải. Khi chân nguyên trong khí hải lan ra, lực lượng tràn ngập trong cơ thể hai người lập tức dâng trào đến mức độ cực kỳ đáng sợ, khiến trong mắt Lâm Nhất loé lên sự kiêng dè. Đáng sợ quá. Đều là Thiên Phách nhất trọng, nhưng khí thế lúc Trần Huyền và Bùi Vũ sử dụng khí hải mạnh hơn Diêm Khôi và Tần Phong rất nhiều. Nếu đối mặt với Diêm Khôi và Tần Phong, Lâm Nhất không cần sử dụng kiếm ý, chỉ dựa vào hai kiếm quyết là có thể chiến đấu với đối phương rồi, thậm chí còn có thể chiếm được lợi thế. Nhưng nếu so với Bùi Vũ và Trần Huyền thì còn thua kém một chút, phải sử dụng kiếm ý, nếu không sẽ rất khó chiếm được lợi thế. Nghĩ đến đây, ánh mắt Lâm Nhất trở nên u tối, hơi lộ vẻ mất mát. Nhưng hắn lại thầm cười, hắn đang nghĩ cái gì vậy. Chỉ là Bán Bộ Thiên Phách lại nghĩ đến việc so đấu chân nguyên với tồn tại Thiên Phách nhất trọng, chẳng phải là lấy trứng chọi đá hay sao. Tuy trước giờ chưa từng có tiền lệ đồng thời kiêm tu hai kiếm quyết, nhưng có thể chiến đấu với cảnh giới như thế, còn muốn áp đảo đối phương thì quá không hợp lý. Như thế Bùi Vũ và Trần Huyền cũng không cần sống nữa, chắc chắn sẽ xấu hổ muốn tự vẫn. Về việc vì sao hai người này mạnh hơn Diêm Khôi và Tần Phong, ngoài việc họ vốn đều là Thiên Phách nhất trọng viên mãn đỉnh phong, mạnh hơn hai người Diêm Phong vốn chỉ là đại thành. Thì nguyên nhân quan trọng hơn là lúc hai người này độ kiếp đã sử dụng đan Tinh Nguyên nhiều hơn Tần Phong. Đều là kiếp Thiên Phách, nhưng tích luỹ không giống nhau, độ khó khi độ kiếp chắc chắn cũng khác nhau, tất nhiên sẽ có phân biệt cấp bậc. Ưu thế của hắn là kiếm trong tay hắn!