Từ đó, ngũ vực Huyền Hoàng trừ cổ vực Nam Hoa, bốn vực khác đều đã có người giành được suất tham gia cuộc tranh tài vạn giới. Thanh Đồ trưởng lão nhìn những người khác được chúc mừng, cảm thấy hơi cô đơn. Trước mắt cổ vực Nam Hoa chẳng những không có người giành được suất, ngay cả Lâm Nhất có giành được thắng lợi cuối cùng hay không cũng không biết. Điều này làm ông ấy rất lo lắng, nhưng ngoài mặt không thể để lộ quá nhiều, chỉ có thể giữ bình tĩnh. “Khà khà, Lâm Nhất mạnh đấy, nhưng những người còn lại của Nam Vực thì thật vô dụng, một suất cũng không giành được”, người áo đen trung niên của Đông La Vực nhìn về phía Thanh Đồ trưởng lão, cười khà khà bỏ đá xuống giếng. Người này tên là Lôi Xích, trước khi gia nhập Thánh Minh là một cao thủ ma đạo, tính tình quái gở, cò thù tất báo. Lâm Nhất đánh Diêm Ma tơi bời trong mật cảnh Mê Cung, rất có thể giành được thắng lợi cuối cùng, tất nhiên điều này sẽ khiến ông ta cảm thấy khó chịu và gai mắt trưởng lão của Nam Vực. Vẻ xấu hổ hiện lên trên mặt Thanh Đồ trưởng lão, không tiện phản bác. Cao Trường Thiên thấy vậy bèn cười bảo: “Lôi trưởng lão, ta nghe nói trước khi gia nhập Thánh Minh thì ông có qua lại với gia tộc của Diêm Ma, nhưng bây giờ ông đã thuộc Thánh Minh, phải nhớ thân phận trung lập của chúng ta”. Tuy ngoài mặt ông ta tươi cười nhưng lại đang nhắc nhở Lôi Xích nhớ thân phận của mình, tiện thể giải vây cho Thanh Đồ trưởng lão. “Ha ha, thân phận của ta còn ở đây, đương nhiên sẽ không nói thêm gì, ta chỉ nói sự thật thôi”, Lôi Xích ngoài cười nhưng trong không cười, vẫn tiếp tục nói kháy: “Nam Vực vốn là như vậy, ăn hại chiếm đa số, nếu Lâm Nhất bị Diêm Ma đánh chết thì chắc chắn cả đội sẽ bị diệt”. Thanh Đồ trưởng lão nổi giận: “Lôi Xích, ông đừng có quá đáng!”Lôi Xích cười khẩy: “Ha ha, ta có à? Ông đừng lấy Cao lão đại ra doạ ta, ta chỉ ăn ngay nói thật thôi”. Lời này làm cho những trưởng lão Thánh Minh khác khẽ biến sắc, nhưng họ đều không nhiều lời. Tuy cùng thuộc Thánh Minh nhưng mỗi người đều đại diện cho các khu vực khác nhau, ít nhiều vẫn phải giữ thể diện cho mình. Cao Trường Thiên nhíu mày nhưng cũng không làm gì được Lôi Xích, dù sao những gì ông ta nói cũng là sự thật. Soạt! Đúng lúc này, một bóng người bước ra khỏi trận truyền tống, người nọ mặc đồ đen, ánh mắt lạnh lẽo, đeo mặt nạ quỷ nửa mặt. Nam Vực, Ma đao Chúc Thanh Sơn! “Là người của Nam Vực!” Mọi người nhìn thấy Chúc Thanh Sơn đều kinh ngạc, hiển nhiên họ không ngờ Nam Vực còn có người khác có thể giành được suất ngoài Lâm Nhất. Lôi Xích kinh ngạc, sắc mặt trở nên hơi khó coi. “Ha ha, chúc mừng Thanh Đồ trưởng lão, cuối cùng Nam Vực cũng giành được một suất tham gia cuộc tranh tài vạn giới”. Những người khác ngẩn ra một lúc mới định thần lại, vội vàng chắp tay chúc mừng Thanh Đồ. Nếu đã như vậy, dù Lâm Nhất thật sự thua trong tay Diêm Ma, Nam Vực cũng sẽ không bị diệt cả đội. Soạt! Sau khi Chúc Thanh Sơn ra ngoài, tiếp theo là một bóng người xinh đẹp bước ra, dung mạo tuyệt sắc, làn da mịn màng, đó chính là Nguyệt Vi Vi.