Cái gọi là “vương bất kiến vương” chứ, cũng giống như những tuyển thủ tranh mười vị trí đầu ở Quần Long thịnh yến, mấy hiệp đấu đầu sẽ không đụng mặt nhau. Nhưng sự tuyển chọn để đến con đường thông thiên vốn dĩ hoàn toàn là ngẫu nhiên, không quan tâm đến thứ hạng trong bảng Long Vân, đụng phải ắt hẳn chỉ là tình cờ. Nhưng khi hắn ta vừa dứt lời, ba người Thượng Quan Thanh Hồng bị Lâm Nhất đánh bại trước đó lộ vẻ bất mãn, xì xào quan sát. Ánh mắt Thượng Quan Thanh Hồng của Tây Sơn Vực lóe lên vẻ khinh thường, cười cợt nói: "Đồ con rùa, ngươi thực sự dám dát vàng lên mặt mình. Đứng đầu ở Nam Vực mà cũng xứng gọi là "vương" sao? Nực cười!" Kẻ đứng đầu bảng ở Nam Vực mà xứng xưng "vương" sao? Lời nói của Thượng Quan Thanh Hồng tràn đầy chế giễu, liền khiến Phương Hàn Lạc nổi giận, Nam Cung Vãn Ngọc bên cạnh vội kìm hắn ta lại. Đỉnh núi Huyền Hoàng này có rất nhiều Thánh Minh trưởng lão nhìn chằm chằm, há có thể tùy tiện động thủ. Lại nói, nếu thật sự ra tay cũng chưa chắc gì đã đánh lại đối phương, nhìn đi nhìn lại thiệt vẫn phần nhiều. "Đồ thỏ đế!" Thượng Quan Thanh Hồng nhìn thấy, vẻ mặt càng khinh thường hơn, bèn hừ lạnh. Hắn ta đã bại dưới tay Lâm Nhất, một bụng lửa giận không thể xả ra được, vừa khéo gặp mấy người của Nam Vực đương nhiên phải châm biếm không tha. Thượng Quan Thanh Hồng nhếch mép, híp mắt nói: "Nam Vực bị xếp chót ở Huyền Hoàng Giới đã hơn ngàn năm, con rùa nhỏ đừng giận nha, lát nữa thôi ngươi sẽ biết người đứng đầu ở Tây Sơn Vực ta mạnh đến dường nào!" Đồ khốn kiếp! Phương Hàn Lạc tức giận không thôi, có điều hắn ta càng tức giận trái lại càng đúng với ý của Thượng Quan Thanh Hồng. Nhìn thấy đối phương rõ ràng đã tức xì khói mà lại không thể xả ra, điều này làm hắn ta cảm thấy sảng khoái vô cùng. Phiền muộn vì bị thua trong tay Lâm Nhất cũng giảm đi mấy phần, càng nghĩ nụ cười trên mặt hắn ta càng sâu hơn. Hừ! Nhưng ngay lúc này, trên mặt Thượng Quan Thanh Hồng bỗng nhiên bị khạc một bãi nước bọt, hắn ta vươn tay lau đi, vẻ mặt bỗng đen kịt lại, lập tức nổi điên: "Ai dám phun vào ta! Đứng ra đây!" Hắn ta ngầm hét gây ra tiếng động rất lớn, lập tức thu hút rất nhiều khuôn mặt hiếu kỳ quay sang nhìn. Phương Hàn Lạc và Nam Cung Vãn Ngọc cũng bị dọa cho giật mình, không biết chuyện gì đang diễn ra. "Là ai, đứng ra đây, có ngon thì làm lại lần nữa xem!" Thượng Quan Thanh Hồng đang cực kỳ cáu kỉnh, hắn ta chưa bao giờ phải chịu sự nhục nhã này, cả gương mặt hắn ta lúc này vông cùng khó coi. Phụt! Phụt! Phụt! Nhưng hắn ta vừa dứt câu, liền có mấy ngụm nước bọt bắn liên tiếp vào mặt hắn ta, làm hắn ta ngây ngẩn cả người. Vậy mà thật sự lại dám phun vào hắn ta! Đảo mắt nhìn qua, lần này thì đã thực sự phát hiện ra kẻ bày trò, đó là một con yêu thú có bộ lông xù mềm mại giống như sóc, vừa rồi chính nó núp sau đám người phá phách. "Tiểu súc sinh, ta làm thịt ngươi!" Thượng Quan Thanh Hồng giận tím mặt, lập tức vọt đến. Con yêu thú lông xù kia nhanh như chớp liền chui tọt vào giữa đám người của Tây Sơn Vực, không chỉ có tốc độ dọa người, mà còn quay đầu lại tranh thủ phun thêm một bãi nước bọt lên mặt Thượng Quan Thanh Hồng.