Chỉ nói về khí thế, trông Lâm Nhất không mảy may một tia sợ hãi, thậm chí còn chẳng để lộ một chút phong mang kiếm ý nào. Nhưng lại làm cho Diêm Ma có cảm giác hắn còn nguy hiểm hơn Phương Hàn Lạc rất nhiều, giống như đối phương chỉ muốn là có thể vụt ra kiếm ý đầy hào hùng, kinh thiên động địa! "Ngươi đúng là một con quái vật!" Hàn quang trong mắt Diêm Ma dần tan, lạnh lùng nói: "Vậy mà ta lại tin ngươi thật sự có thể tinh thông kiếm ý Thông Linh đấy, thử phóng ra cho ta mở mang tầm mắt xem". Hử? Chung Huyền của Tây Sơn Vực lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, sát ý của Diêm Ma thế mà vụt tắt, xem ra tên ranh kia còn khó nhằn hơn tưởng tượng, Diêm Ma cũng không quá xấc xược. Mỗi một người của Đông La Vực đều là tà tu, bình thường khá nóng nảy thô bạo. Nhưng hiện tại, giọng điệu của hắn ta không được thân thiện cho lắm, nó mang hơi hướng ra lệnh. "Lâm Nhất, không nghe thấy hả? Công tử Diêm Ma bảo ngươi phóng kiếm ý Thông Linh ra kìa!" Vũ Hạo Thiên lộ ra vẻ cười cợt, liếc nhìn Lâm Nhất, đáy mắt lóe lên tia sắc lạnh. Những yêu nghiệt khác của Đông La Vực cũng nhìn Lâm Nhất với ánh mắt bất thiện, người đứng đầu Nam Vực dù có tinh thông kiếm ý Thông Linh thì bọn họ cũng chẳng để vào mắt. Đây là thói quen tạo thành từ lâu, Nam Vực luôn bị xếp chót, hiện tại cũng không có nhiều nhân vật đáng ngại. Lâm Nhất để ngoài tai lời nói của hai người kia, hoàn toàn không thèm phản ứng. Chẳng qua đáy lòng đang dâng lên sát ý lạnh lẽo, tên Vũ Hạo Thiên kia không loại bỏ không được mà, thật sự quá phiền phức. Nhưng mà Lâm Nhất cũng chẳng mấy thiện cảm gì với tên Diêm Ma này, hắn có thể không để ý tới thân phận tà tu của đối phương, càng chẳng để ý tới người đứng đầu Đông La Vực là ai. Chỉ là ở những nơi như thế này, dưới con mắt của Thánh Minh cũng không thể xuất thủ giết người được, thật vô nghĩa. Trong cuộc thi tuyển chọn, nếu đối phương hết lần này đến lần khác vẫn như thế, Lâm Nhất rất vui lòng để đối phương mở mang chút kiến thức kiếm ý Thông Linh! Lâm Nhất không thèm đếm xỉa đến, khiến hàn ý trên mặt Diêm Ma lại tiếp tục xuất hiện, lạnh lùng nói: "Tên ranh nhạt nhẽo, tốt nhất là nên đụng phải ta trong cuộc thi, ta sẽ cho ngươi biết, vùng đất cổ vực Nam Hoa là nơi bị ruồng bỏ, dù người có đứng đầu thì cũng chỉ là rác rưởi!" Sau khi hắn ta rời đi, đám người Phương Hàn Lạc đứng cạnh Lâm Nhất như trút được gánh nặng, mồ hôi sắp ướt đẫm cả y phục. Tên Diêm Ma này đáng sợ quá! Xung đột vừa rồi dù không gây sóng gió, đối phương vẫn chưa thật sự xuất thủ, nhưng sát ý dường như đã muốn xâm nhập vào thân thể của từng người. "Diêm Ma này không dễ trêu vào, hắn ta luôn là thiên tài siêu cấp của Đông La Vực, ngay cả người đứng đầu Huyền Vực cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn ta". Vẻ mặt Thanh Đồ trưởng lão bỗng cứng lại: "Vì đang ở dưới núi Huyền Hoàng nên hắn ta vẫn chưa dám xấc xược, nếu có chạm mặt hắn ta trong cuộc thi tuyển chọn, nhất định phải cẩn thận!" Bịch!