Quả thật khoa trương một cách đáng sợ, nguy hiểm hơn là chiêu thức này thật sự quá nhanh, thậm chí đến cả Vũ Hạo Thiên cũng không phản ứng kịp. Khương Tử Diệp lảo đảo rơi xuống, bước chân loạng choạng, sắc mặt hơi tái nhợt, hơi thở yếu đi rõ rệt, nhưng sự cố chấp và cứng cỏi trong mắt nữ hài tử này vẫn mạnh mẽ một cách đáng sợ. Ầm! Trên đài Thăng Long đột nhiên bừng lên ánh sáng kinh khủng, một chùm sáng màu tím chiếu ra từ thạch chưởng, thạch chưởng xuất hiện từng vết nứt, sau đó vỡ tan tành. Tử Nguyệt Đằng Không! Võ giả tu luyện Tử Nguyệt Tâm Kinh đều có thể biến ra vầng trăng tím, vầng trăng tím của Vũ Hạo Thiên này lập tức đánh vỡ thạch chưởng, sau đó bay lên không trung. Vầng trăng sâu thẳm kia phát ra ánh sáng kì lạ, rõ ràng là một vầng trăng tím nhưng giờ phút này lại sáng rực khiến người ta không dám nhìn thẳng. Nó như ngọn lửa thánh bùng cháy giữa không trung! Xung quanh đài Thăng Long dâng lên màn nước cao nghìn trượng, ánh trăng tím rọi xuống phủ thêm một lớp ánh sáng lộng lẫy, trở nên đẹp như ảo mộng. Khi hạ xuống nó như một ngọn nến đang cháy, dần tàn đi, đẹp đến mức rung động lòng người. Nhưng trong khung cảnh tuyệt đẹp này, Khương Tử Diệp phát động thế công như một tia chớp, có vẻ như nàng ta đã liệu trước một chưởng này không thể trấn áp triệt để đối thủ. Khi thạch chưởng chưa vỡ vụn hoàn toàn lại có mấy chục dải lụa trắng lao đi dưới sự điều khiển của nàng ta, phát ra tiếng rít sắc nhọn vang vọng bên tai mọi người. Hô! Hô! Gần như ngay khi Vũ Hạo Thiên vừa hiện thân, mấy chục dải lụa trắng lập tức quấn quanh người hắn ta, ngay cả mắt cũng không lộ ra ngoài. “Chiêu cuối mạnh quá!” Một tràng tiếng thốt kinh ngạc vang lên trên khán đài, cảnh tượng này thật sự quá đáng kinh ngạc, thì ra đây mới là sát chiêu chân chính của Khương Tử Diệp. Thua đi! Khương Tử Diệp kéo dải lụa trắng bằng một tay rồi hất mạnh lên, muốn ném Vũ Hạo Thiên xuống lôi đài. Chiêu thức này khá mưu mẹo, nhưng ném xuống lôi đài vẫn chưa đủ, cần phải như Lâm Nhất đóng đinh Lý Mộ Bạch vào pho tượng Thần Long, hoặc ném đối thủ ra khỏi hồ Cửu Long, khiến người nọ rơi vào khán đài, đối thủ sẽ tự động thua. Trước đây trong Quần Long thịnh yến cũng từng có tiền lệ tương tự. Trong lúc nhất thời, mọi người bành trướng cảm xúc, vô cùng kích động, lẽ nào Vũ Hạo Thiên cứ thế mà thua ư? Nhưng Khương Tử Diệp điều động chân nguyên toàn thân, cố gắng kéo dải lụa, nhưng Vũ Hạo Thiên bị trói chặt lại không nhúc nhích. Hắn ta đứng yên trên lôi đài như một ngọn núi, dù đối thủ cố gắng thế nào cũng không thể lay động được hắn ta. “Chuyện này sao có thể…” Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Khương Tử Diệp, nàng ta cực kì chấn động. Bùm! Không đợi vẻ kinh ngạc trong mắt nàng ta biến mất, tất cả dải lụa trắng đồng loạt nổ tung, toàn thân Vũ Hạo Thiên phát ra ánh sáng tím rực rỡ. Ánh sáng tím kia phát ra từ từng lỗ chân lông của hắn ta, tạo thành một lớp ánh sáng sâu thẳm bao trùm cả người hắn ta, ánh sáng ấy vô cùng quỷ dị.