Dưới trùm đầu, Chúc Thanh Sơn đeo mặt nạ quỷ che đi nửa gương mặt, trong mắt lộ vẻ đáng tiếc. Đợi sau khi nuốt chửng xong khí Huyền Hoàng của đối phương, Chúc Thanh Sơn cười khẩy, khàn giọng nói: “Lâm Nhất nói đúng, ngươi đúng là đồ vô dụng, nếu không vì ta nương tay, sử dụng hết sức lực chỉ cần mười chiêu là ngươi sẽ thua”. Lý Mộ Bạch tức giận phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt lúc đỏ lúc xanh, nhưng lại không thể phản bác. Thắng làm vua thua làm giặc, thua chính là như thế. Cho dù trước đó ngươi có danh tiếng lẫy lừng thế nào, bị người khác giẫm dưới chân cũng chỉ có thể đợi bị sỉ nhục thôi. Lâm Nhất trên khán đài muốn hoàn thiện kiếm uy Thương Long, đương nhiên không bỏ qua trận giao thủ này, nhưng hắn lại tỏ vẻ hơi đáng tiếc. Trong đại chiến bảng mười, rõ ràng Chúc Thanh Sơn này đã cẩn thận hơn, có thể nói là đã giấu đi rất nhiều phong mang, không thể nhìn ra quá nhiều manh mối. Có điều đao pháp của người này đúng là rất mạnh, cách ngưng tụ sát khí của hắn ta không hoàn toàn giống với Cơ Vô Dạ và Ô Tiếu Thiên của Huyết Thương Các, lai lịch khá kỳ lạ. Thậm chí Lâm Nhất còn thấy nghi ngờ, rốt cuộc người này có phải võ giả của Nam Vực không. Trận chiến này kết thúc, mọi người còn chưa kịp nghiên cứu thì trận chiến thứ hai lại bắt đầu. “Phương Hàn Lạc chiến đấu với Tuyệt Trần!” Trọng tài vừa dứt lời, xung quanh lập tức vang lên tiếng cười, trận đấu này thú vị đây. Trong chiến đấu theo nhóm Phương Hàn Lạc mãi không chịu thua trước Tuyệt Trần, khi bị dồn đến bước đường cùng thì tu vi chợt tăng vọt, đột phá đến cảnh giới Bán Bộ Thiên Phách, sau đó không đợi Tuyệt Trần kịp phản ứng đã cười to chịu thua. Tuyệt Trần lập tức giận đến mức đen mặt, rất nhiều người đều có ấn tượng sâu sắc, đợi đến khi hắn ta ra trận một lần nữa, mọi người đều thầm hiểu chứ không nói gì, chỉ bật cười. “Ha ha, Tuyệt Trần đại ca, chúng ta lại gặp nhau rồi, trận chiến này huynh phải cẩn thận đấy”. Phương Hàn Lạc nhếch miệng cười, tuỳ tiện nói. Tuyệt Trần vừa thấy mặt đối phương đã nổi giận, sau khi nhắm mắt ổn định lại cảm xúc, hắn ta mới chậm rãi nâng mắt, lạnh lùng nói: “Bớt nói nhảm đi, trong trận chiến này ta sẽ không cho ngươi một cơ hội nào nữa đâu”. Lâm Nhất trên khán đài chăm chú quan sát, hắn không muốn bỏ qua bất cứ chi tiết nào trong trận chiến này. Phương Hàn Lạc là một kẻ thù mạnh rất đáng sợ, hắn không tin vào may mắn, không ai có thể luôn đột phá bên bờ sinh tử như thế mãi được. Cả Lâm Nhất cũng không thể, tuy hắn đã nhiều lần trải qua giữa sự sống và cái chết, nhưng đều cách nhau một khoảng thời gian rất lâu. Không giống với Phương Hàn Lạc này, Quần Long thịnh yến vừa bắt đầu không bao lâu, tên này liên tục đột phá không dưới mười lần, người có may mắn đến mấy cũng đã chết từ lâu rồi. Khác thường như thế chắc chắn có gì mờ ám! Phương Hàn Lạc chiến đấu với Tuyệt Trần! Sau khi hành lễ, hai người nhanh chóng giao phong, đại chiến trên đài Thăng Long…