“Nào, há miệng ra, ta mời huynh ăn trái cây”, Nguyệt Vi Vi đáp xuống bên cạnh Lâm Nhất, tự nhiên nhích lại gần, kế đó tách thịt quả trong tay ra, đưa đến miệng hắn. Ở khoảng cách gần, từng đợt mùi thơm trên người thiếu nữ truyền đến, khiến người ta không khỏi nghĩ vẩn vơ. “Không cần đâu”, Lâm Nhất không biết đối phương lại muốn bày trò gì, liền vội né ra xa, tuy nhiên, dường như Nguyệt Vi Vi đã sớm đoán được, nên khi hắn vừa nhúc nhích, một cái tay trắng nõn đã duỗi ra từ trong ống tay áo đỏ rực, nhanh như chớp hướng về phía ngực hắn. Sắc mặt Lâm Nhất thoáng thay đổi, gần như là bản năng, hắn duỗi tay định rút kiếm Táng Hoa ra. Nhưng chợt nhớ ra đối phương là Nguyệt Vi Vi, động tác của hắn bỗng khựng lại. Bộp…! Một thoáng do dự, Nguyệt Vi Vi đã vỗ mạnh xuống. Đau! Lâm Nhất bất giác rên lên một tiếng, nhưng vừa há miệng, Nguyệt Vi Vi đã đút quả vào miệng hắn. “Miệng thì nói không, nhưng thân thể lại rất trung thực nha!” Nhìn Lâm Nhất nuốt thịt quả, Nguyệt Vi Vi híp mắt cười khanh khách. Lâm Nhất vừa nuốt vừa cười khổ, tuy nhiên, quả linh này hẳn là có lai lịch bất phàm, sau khi nuốt vào, hắn cảm giác cơ thể lạnh buốt, có một luồng khí lạnh lẽo lan tràn toàn thân. Ám kình do đối thủ lưu lại sau trận đại chiến luân phiên trong suốt mấy ngày qua đều được âm thầm hóa giải. Tuy những… ám kình này không đáng ngại, nhưng nếu có thể loại trừ hoàn toàn thì sẽ tốt hơn rất nhiều. “Đây là trái gì?”, sau khi nuốt xuống, Lâm Nhất liền hỏi. Trái này không tệ, khiến hắn rất ngạc nhiên. Nguyệt Vi Vi cười híp mắt, nói: “Đây là quả Hàn Vân của Thiên Yêu Các, Yêu Tộc chú trọng nhất chính là tố chất thân thể, thứ này chuyên dùng để loại trừ nội thương. Các chủ cảm thấy ta xinh đẹp nên đã để lại cho ta mấy quả, hì hì, ngay cả Viêm Long Tử cũng không có đâu”. Nàng ta vui vẻ nói, không hề để tâm đến ánh mắt của Lâm Nhất, cứ thế đút từng quả vào miệng. Chẳng mấy chốc, nàng ta đã ăn hết quả linh trong tay. Chắc chắn là yêu tinh kia cố ý! “Sao cô lại muốn tham gia Quần Long Thịnh Yến?” Tạm thời không chấp nhặt với nàng ta, Lâm Nhất bèn hỏi ra nghi vấn trong lòng. Có lẽ đối phương và công tử Lưu Thương, còn có Tô Hàm Nguyệt, là cùng một dạng, đều đến từ đại thế kia, nơi tận cùng của ngõ trời. Đã như vậy, nàng ta muốn thì có thể trở về, không cần thiết phải vẽ rắn thêm chân. “Ta à…” Nguyệt Vi Vi thôi cười, cũng không biết là thật hay giả, nàng ta tỏ vẻ tủi thân, nói: “Ta sinh ra đã rất đẹp, đẹp hơn bất kỳ nữ tử nào của tộc Thiên Hồ, sáu tuổi, đã có người tìm phụ thân ta đề cập đến hôn sự, hết mối này đến mối khác, nối liền không dứt, càng lớn, những người… đến đề cập hôn sự càng có địa vị. Năm ta mười lăm tuổi, phụ thân không cách nào từ chối người ta được nữa, cho nên đã định đoạt mối hôn sự này. Ta không vui nên đã bỏ trốn đến đây, phụ thân ta cũng không cách nào tìm được”. Lầm Nhất sờ mũi, ngẩng đầu hỏi: “Việc đó có liên quan gì đến việc tham gia Quần Long Thịnh Yến?”