Thậm chí nàng ta còn không bị chút vết thương nào, một cơ thể đầy tiên pháp dâng lên đổ dồn vào mặt trận tấn công áp đảo. Mỗi lần nàng ta xuất chiêu, toàn khiến Diệp Thành bị thương nặng. “Chiến lực liên tục bị giảm đi nghiêm trọc. Đế Hoang, ngươi hại hắn hết đường lui rồi!”. Tại đỉnh núi Giới Minh, Minh Đế Dao xem hình ảnh bên dưới mà từ tốn cảm thán. Đế Hoang im lặng đứng nhìn, trong ánh mắt cũng không có chút gợn sóng. Ông ta chưa bao giờ nói khoác về Diệp Thành, mà là tin chắc hắn có thể đánh bại đồ nhi của mình và vượt qua tình kiếp này. Chiến lực của hắn đúng là đã bị yếu đi, nhưng đó chỉ là tạm thời. Bạch Chỉ sẽ là đá mài dao, đúc một thanh kiếm đã rỉ sắt như hắn thành thần bình, giúp hắn vượt hoạn nạn lần này. Ông ta cũng thuộc một thế hệ tiền bối, ấy vậy mà không tiếc bày mưu tính kế ‘giúp’ hắn vượt qua đoạn tình kiếp này, thậm chí còn cử đồ nhi của mình đến giúp hắn rèn giũa đúng là dụng tâm lương khổ. Nguyên nhân chính là ông ta tin vào thánh thể đời sau, mới nhẫn tâm như thế. Vậy nên ông ta mới tạo ra toàn hoàn cảnh cực khổ và tàn khốc, mới cứu hắn được. Hai người nhìn lên, đại chiến giữa bầu trời càng ngày càng trầm trọng. Lúc này, Diệp Thành đâu chỉ rơi xuống thế yếu nữa mà hoàn toàn bị Bạch Chỉ đè đầu, thánh thể cường đại, huyết cốt đổ ra đầm đìa trông ghê người. Hắn bị nhận quá nhiều đón tấn công nên tinh lực cũng tan rã, dù sức mạnh hay thân pháp đã yếu hơn Bạch Chỉ một bậc, mà thậm chí vẫn còn đang trong trạng thái giảm xuống không phanh. Tiếng động của trận chiến hai người rất lớn, khiến rất nhiều người phải nhìn. Đa số người ta chạy đến theo tiếng nổ vang dội, khắp nơi tu tập lại đây trong bóng người ồ ạt như nước, chư thiên đứng đầy mặt đất đen nghịch một mảnh. “Đó là… Diệp Thành?”. Quần chúng đều bất ngờ. “Nữ tử đang chiến đấu với hắn… Là người nào mà thánh thể lại áp đảo thế”. Mọi người đều ngạc nhiên sợ hãi mà nhìn về phía Bạch Chỉ. “Bạch Chỉ, đồ nhi của Đế quân đấy”. Có một lão Minh Tướng vuốt vuốt chòm râu, nhận ra thân phận của Bạch Chỉ mà nói. “Hèn chi ghê gớm như thế, ngay cả Hoang Cổ Thánh Thể vô địch thế mà cũng bị đánh cho huyết cốt rơi vãi chứng minh nàng ta đáng sợ đến nhường nào”. “Ta thấy nàng ta vẫn chưa ở trạng thái mình nhất”. Minh Tướng của điện thứ nhất đều đến, khoanh tay nhìn cảnh trước mắt mà suýt xoa, cảm thán. “Diệp Thành có thể đánh Minh Tướng của chín điện tàn phế, thì chiến lực của Diệp Thành không nên yếu như vậy chứ!”, Lôi Minh Tướng gãi đầu to thắc mắc. “Hắn đang khổ sở vì tình, bởi vậy trong lòng đang vướng bận nên không thể tập trung tinh lực được”. Triệu Vân lắc đầu không biết nói gì hơn, hắn ta đã nhìn thấy rất rõ. Sức mạnh của hắn ta với Diệp Thành cùng cấp bậc ngang bằng nhau, còn sức mạnh của Bạch Chỉ với Minh Tuyệt cũng ngang nhau. Hắn có thể đánh bại Minh Tuyệt, đương nhiên có thể đánh bại Bạch Chỉ Hắn bị đè ép như thế cùng vì do tình tạo nên, tình trạng hắn bây giờ giống như người đang bị bệnh nặng chưa khỏi mà kéo đến chiến trường vậy. Nói trắng ra thì trận chiến này đã không công bằng ngay từ đầu rồi. Bạch Chỉ đang ở trạng thái tốt nhất, còn Diệp Thành thì không, ngược lại hắn còn đang dính vào tình kiếp nên chiến lực cũng giảm đến mức tồi tệ. “Muốn phát tiết sự đau đớn trong lòng, ít nhất nên tìm một kẻ yếu hơn mình chứ”. “Cứ tiếp tục đánh tiếp, Hoang Cổ Thánh Thể thua chắc rồi”. Minh Tuyệt cũng đến, hắn ta cũng phát hiện trạng thái của Diệp Thành rất kém. “Diệp Thành!”. Tại Lạc Xuyên Sơn phủ, Sở Linh nắm chặt tay ngọc mà khóc ướt mặt, giống như nàng ta có thể thấy được hắn xuyên qua không gian.