Ba quyền đánh bại Văn Ngạn Bác! Thật ra thì hắn chỉ dùng một quyền mà thôi, đó chính là quyền cuối cùng, khi hắn xuất ra bảy mươi hai sợi long văn Tử Điện. Tuy nhiên, ba quyền hay một quyền thì cũng không quá quan trọng, quan trọng là Văn Ngạn Bác đã phát nổ. Môn chủ Hỗn Nguyên môn, một nhân vật phong vân tại đế quốc Đại Tần, ỷ vào việc bản thân thăng cấp lên Thiên Phách nên đã hoành hành ngang ngược suốt nửa năm qua, chẳng ai ngờ ông ta lại bị Lâm Nhất vừa trở về đánh bại ngay trước cửa Lăng Tiêu Kiếm Các, đến nỗi hài cốt không còn, một chút cặn bã cũng biến mất. Đường đường là một cao thủ Thiên Phách, vậy mà lại chết. Cái chết của ông ta chắc chắn sẽ nhấc lên một hồi phong ba bão táp tại đế quốc Đại Tần. Tuy nhiên, trong mắt Lâm Nhất, đó chẳng qua chỉ là một chuyện vô nghĩa mà thôi. Hắn đi khắp chín châu, tầm nhìn hơn người, đã sớm không phải là Lâm Nhất khi trước. “Chết rồi à?” Lạc Phong trưởng lão không dám tin vào hình ảnh trước mắt, ông ta thật sự không tưởng tượng nổi, lòng vẫn còn kinh hãi. Các đệ tử Kiếm Các cũng ngơ ngác mà nhìn, Lâm Nhất đã trở nên mạnh mẽ như thế rồi sao? Chỉ trong vòng một năm, bọn họ đã không thể nhìn thẳng vào hắn được nữa, thực lực của thiếu niên trước mắt đã vượt ngoài tầm tưởng tượng của mọi người. Phút chốc, chuyện vừa diễn ra như một cú gõ mạnh vào tâm hồn bọn họ, rốt cuộc thế giới bên ngoài rộng lớn đến nhường nào? Hiển nhiên, đi chu du khắp nơi không chỉ mở mang tầm mắt mà còn khiến thực lực tăng vọt. Tuy nhiên, kỳ ngộ thường làm bạn cùng hung hiểm, ngẫm lại mỗi một khi mật cảnh mở ra, sẽ có bao nhiều người bỏ mạng trong đó, tự khắc sẽ hiểu. Không phải ai cũng có thể giống với Lâm Nhất và Tả Vân, cực kỳ may mắn sống sót, trái lại, có rất nhiều người đã trở thành vong hồn dưới thân kiếm, hóa thành một đống xương trắng, không nơi an táng. Lại nói, ví dụ như Lâm Nhất, hắn có được thành tựu như ngày hôm nay, phóng mắt khắp toàn bộ cổ vực Nam Hoa cũng là tồn tại lông phượng sừng lân, có thể đếm trên đầu ngón tay. Không phải ai cũng có tư cách đánh đồng với Lâm Nhất, nếu so sánh sẽ càng thấy đau khổ mà thôi! “Trở về lập tức giải tán Hỗn Nguyên môn, nếu không, ta không ngại đến cửa Hỗn Nguyên môn một chuyến!” “Ta nói chưa rõ à?”, trong mắt Lâm Nhất lóe lên tia sáng lạnh, bình tĩnh nói. Chuyện mà Văn Ngạn Bác đã làm sai cần có người trả giá, khiến bọn họ chủ động giải tán đã xem như đủ nhân từ rồi. “Việc này…”