Tiếng sấm đinh tai nhức óc, vang vọng bầu trời, luồng khí dồi dào không ngừng tích lũy trên hai cánh. “Đi!”. Lâm Nhất bình thản nói một câu. Ầm! Giờ phút này, gió lớn nổi lên, tiếng rồng kêu không ngừng. Thổi cho bọn họ mở mắt không ra, suýt chút nữa bị thổi bay ra ngoài. Đợi mấy người tông chủ Tiêu Vân Tông đứng vững lại, ngẩng đầu nhìn lên thì Lâm Nhất đã đi theo Tử Điện Ma Long Điểu bay xa mấy trăm dặm. Trên bầu trời thành Thiên Lăng, các nhân tài xuất chúng nấp trong góc run rẩy nhìn Lâm Nhất đi xa nhanh như chớp, ai nấy há hốc miệng, hoàn toàn không nói nên lời. Khí phách quá, một người địch một thành! Nhất là Mộc Hàn, hắn ta nhìn Thiết Giác Điêu mà mình cưỡi, so sánh với Tử Điện Ma Long Điểu đúng là không bì kịp. Người ta cưỡi là con rồng, con vật hắn ta cưỡi còn không tính là gà đất. “Chênh lệch lớn quá…” Mộc Hàn nói, vẻ mặt vô cùng bối rối. “Cứ vậy để hắn đi sao?” Giữa không trung, mấy gia chủ thấy bóng dáng Lâm Nhất đi xa dần, có chút phẫn nộ bất bình, ấm ức quá. “Không thì sao?” Tông chủ Tiêu Vân Tông liếc mắt nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Tử Điện Ma Long Điểu đã là yêu thú Thiên Phách cấp vương giả, ngươi vốn không biết nó đáng sợ thế nào, kết cục của lão Trần ngươi cũng không phải không nhìn thấy”. “Lão Trần đã chết hay chưa?” Nhắc tới gia chủ Trần gia, rốt cuộc cũng có người nhớ tới vấn đề này. “Chưa chết cũng đừng nên xen vào, loại người này sau này không cần quan tâm. Năm xưa, gia tộc lão Trần đắc tội với Lâm Nhất thảm nhất. Nhìn kết cục của ông ta bây giờ, Lâm Nhất là người có thù tất báo, ai biết sau này có giết sang đây hay không”. Trên lưng Tử Điện Ma Long Điểu, Lâm Nhất nhìn xa xăm, sau đó nói: “Tiểu Tử, nhanh lên một chút, xin ngươi đấy”. Ầm!