“Đây là Xích Diệu Quyết của Kim gia, công pháp cấp Địa thượng phẩm, nhìn dị tượng lưu ly sương khói này, có lẽ hắn đã tu luyện đến tầng ba rồi”. “Cảnh giới Âm Dương và Dương Huyền vốn có chênh lệch vô cùng lớn, Kim Diễm còn có Xích Diệu Quyết, ta thật sự không nghĩ ra được khả năng hắn ta sẽ thua!” Khi Kim Diễm sử dụng Xích Diệu Quyết, trên đài cao lập tức vang lên tiếng cảm thán. “Đừng nói người của thành Thiên Lăng ta bắt nạt ngươi, có thể đỡ được mười chiêu của ta, trận luận bàn này sẽ xem như ta thua!” Kim Diễm cười châm chọc, nhìn về phía Lâm Nhất bằng ánh mắt sáng quắc, trong mắt còn mang theo sự kiêu ngạo. Thú vị… Đám người này đúng là có tính lãnh thổ cao, nói câu nào cũng người ngoại địa, không thì thành Thiên Lăng của chúng ta. Kiêu ngạo thế à? Vọng tưởng quá rồi! Vù! Lâm Nhất di chuyển, dừng lại trên chỗ đất trống ở trung tâm, hắn nở nụ cười, thản nhiên nói: “Đỡ được mười chiêu của ngươi ư? Có thêm mười chiêu nữa cũng chẳng làm sao”. “Tự tìm đường chết!” Kim Diễm hừ lạnh, sải bước tiến lên, giơ tay đánh tới một quyền. Hắn ta tu luyện Thiên Viêm Quyền diễn hoá từ Xích Diệu Quyết, cũng là một quyền pháp cấp Địa phẩm chất rất cao, hơn nữa còn phù hợp với công pháp. Đều là cảnh giới đại thành, nhưng uy lực lại mạnh hơn những quyền pháp cùng cấp khác ít nhất là năm phần. Lúc trước hắn ta đánh bại kẻ thù bằng ba chiêu là nhờ vào quyền pháp này nên mới chiếm lợi thế. Cú đấm về phía Lâm Nhất này chứa đựng dung nham hoả diễm cô đọng, khiến năm ngón tay hắn ta đỏ thẫm. Không khí nơi cú đấm đi qua đều như bị bốc cháy, để lại một vùng đen kịt, hơi nóng bốc lên, trông vô cùng đáng sợ. Lâm Nhất ung dung giơ tay, mười đường lôi văn lặng lẽ chuyển động, hội tụ bên trong quyền mang. Ầm! Hai cú đấm va vào nhau bộc phát ra tiếng vang thật lớn, đối mặt với Kim Diễm có cảnh giới Âm Dương tiểu thành, cú đấm của Lâm Nhất trông có vẻ bình thường, chỉ khiến hắn ta lùi lại nửa bước. “Tiếp tục!”