Phía trên đàn tế có một bản ma điển tràn ngập huyết khí nổi lơ lửng. Trình độ Linh văn cao cường giúp ông ta nhận thấy có gì đó không đúng, luôn có cảm giác cung điện tầng này ngột ngạt hơn hai tầng trước nhiều. Đặc biệt là đàn tế, nó khiến trong lòng ông ta sinh ra một bóng ma. “Phệ Huyết Ma Điển!” Nhưng Phong Vô Hận lại không chú ý nhiều, khi nhìn thấy bản ma điển huyết sắc, ông ta lập tức mừng rỡ. Không đợi Cổ lão đầu lên tiếng ngăn cản, ông ta đã nhảy lên rồi bay về phía đàn tế. Nhưng khi ông ta sắp đến gần, huyết khí bao phủ quanh ma điển đột nhiên lan rộng ra, ngưng tụ thành hình một đôi mắt máu. Ầm! Đôi mắt máu này nhìn chằm chằm vào Phong Vô Hận, trong đầu ông ta như nổ tung, ông ta hộc máu, bị đánh văng ra xa. Phụt! Sau khi ngã xuống đất, ông ta lại hộc ra một búng máu, ngẩng đầu nhìn về phía đôi mắt máu đáng sợ kia, nó đã biến mất, chỉ còn lại huyết khí vờn quanh. “Sao có thể như vậy... ” Trong lòng Phong Vô Hận lập tức kinh hãi, tràn đầy mờ mịt. “Muốn lấy ma điển thì phải hiến tế cho ta một cơ thể thuần âm, nếu không, ai động vào sẽ chết!” Cổ lão đầu cẩn thận tới gần đàn tế, run rẩy, chậm rãi đọc lên hàng chữ khắc trên đàn tế. “Cơ thể thuần âm... Chết tiệt, ta lấy đâu ra cơ thể thuần âm đây?” Khi thấy ma điển ở gần ngay trước mắt nhưng lại không thể lấy, Phong Vô Hận lập tức phát cáu. Tốn biết bao nhiêu công sức, kết quả lại công dã tràng. “Nha đầu của Tam Ưng Bảo... ” Lúc này, Cổ lão đầu đang đăm chiêu bên cạnh đột nhiên lên tiếng. Nghe vậy, Phong Vô Hận lập tức khẽ biến sắc, hai mắt chợt toả sáng, khoé miệng dần lộ ra ý cười, lạnh lùng bảo: “Xem ra lão quỷ này cũng biết không ít đâu!” Trong cung điện ở tầng hai kho báu Lôi Vân, Lâm Nhất đang ngồi khoanh chân bên bờ hồ Bách Hoa. Ầm ầm! Có tiếng sét trầm thấp vang lên trong cơ thể Lâm Nhất, vô số rễ cây như hình thành từ lôi đình quấn quanh bên ngoài cơ thể. Dưới sự tôi luyện của lực lượng lôi đình, lớp da lôi văn bên ngoài chuyển từ màu nhạt sang đậm, cuối cùng biến thành màu tím như lưu ly. Lực lượng lôi đình ẩn chứa trong Huyền Lôi Châu hùng hậu và mênh mông đến mức đáng kinh ngạc, vô cùng cuồng bạo. Nếu không nhờ thể chất của Lâm Nhất vốn rất mạnh, luyện hoá kiểu này quả thật hơi nguy hiểm. Nhưng dù vậy, sau khi lực lượng lôi đình khủng khiếp kia chảy vào kinh mạch, hắn vẫn cảm thấy đau nhói, nhưng nó hoàn toàn không thể so sánh với cơn đau khi hắn luyện hoá máu Thương Long lúc trước. Ầm! Khi lực lượng lôi đình tinh khiết trong Huyền Lôi Châu không ngừng chảy vào, đoá hoa Tử Diên lạnh thấu xương ở vùng Tử Phủ lặng lẽ thay đổi. Lực lượng lôi đình kinh khủng như thế, ngoài tác dụng cường hoá Thương Long Cửu Biến, không thể tránh khỏi việc dung hợp với chân nguyên của hắn. Chỉ mới nửa canh giờ ngắn ngủi, Lâm Nhất ngạc nhiên phát hiện tu vi của mình tăng lên một chút. Đây là một chuyện khá bất ngờ. Kể từ khi tu vi của hắn thăng lên cảnh giới Dương Huyền đại thành thì gần như không hề có biến chuyển, không thể tiến thêm. Niềm vui bất ngờ lúc này thật sự đã làm cho lòng Lâm Nhất trở nên rạo rực. Tia điện lập loè chiếu vào khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhất, nét mặt hắn khá nghiêm túc. Trong lúc luyện hoá căng thẳng, hắn suy tư, khẽ nhẩm niệm, đồng thời vận chuyển Tử Diên kiếm kình, chủ động dung hợp chân nguyên của mình với lực lượng lôi đình. Khi công pháp vận chuyển, cả hai nhanh chóng dung hợp. Rào rào! Vô số tia sét hoá thành cơn mưa rơi xuống trong vùng Tử Phủ màu bạc. Khi cả hai dung hợp, Lâm Nhất cảm nhận được rõ lực lượng chân nguyên của mình bắt đầu trở nên cô đọng với tốc độ cực kì nhanh. “Thú vị... Lúc trước cảnh giới của mình tăng nhanh như gió, tu vi tăng vọt, căn cơ vốn không được ổn định. Không ngờ khi chủ động dung hợp, lực lượng lôi đình của Huyền Lôi Châu lại có tác dụng như vậy”. Trong khoảng thời gian năm phút, Lâm Nhất cảm thấy chân nguyên của mình từ từ trở nên nặng nề. Thời gian dần trôi qua, năng lượng phát ra từ Huyền Lôi Châu trong tay càng dữ dội hơn. Trong lúc mơ hồ khiến Lâm Nhất cảm thấy không chịu nổi, cơ thể như muốn nổ tung. “Nhất định phải nhân cơ hội này để đột phá Thương Long Cửu Biến đến tầng ba... ” Lâm Nhất nghiêm túc nghĩ thầm, nếu thể chất không thể mạnh lên thì không thể nào tiếp tục luyện hoá Huyền Lôi Châu được. Sau khi hưởng thụ nhiều chỗ tốt như vậy, đương nhiên Lâm Nhất sẽ không dễ dàng bỏ qua. Hắn khẽ nhẩm niệm, điên cuồng vận chuyển Thương Long Cửu Biến, dẫn dắt lực lượng lôi đình từ Huyền Lôi Châu chảy vào để không ngừng đánh thẳng vào mấy đường kinh mạch cuối cùng của Thương Long Cửu Biến tầng ba, cố hết sức phá vỡ bình cảnh. Hắn đã dừng lại thật lâu, đến lúc đột phá lên tầng ba rồi. Ầm ầm! Dưới sự va đập liên tục này, toàn thân Lâm Nhất chấn động, cả toà cung điện cũng rung chuyển dữ dội. Một lần, hai lần, ba lần... Chín lần, khi va đập đến lần thứ chín, cổ họng Lâm Nhất hơi tanh, suýt chút nữa hộc máu, lục phủ ngũ tạng vô cùng đau đớn. Nhưng dưới sự kích thích này, trong lòng Lâm Nhất cực kì mừng rỡ. Hắn rõ ràng cảm nhận được bình cảnh sừng sững như núi, không hề nhúc nhích trước đó bắt đầu nới lỏng. Vẻ mừng rỡ hiện rõ trên mặt. Đợi đến khi bình tĩnh lại, vẻ quyết tâm hiện lên trên khuôn mặt lạnh lùng của Lâm Nhất. Bùm! Bùm! Bùm! Trong lúc va đập kịch liệt liên tiếp, toàn thân Lâm Nhất run bần bật, chịu đựng cơn đau tột đỉnh. Những tia lực lượng lôi đình quấn quanh người hắn không còn là rễ cây dài ngoằng nữa, mà trở nên giống như những con lôi mãng cuồng bạo, điên cuồng thắt chặt, không ngừng xâm nhập.