Rất nhiều người đứng ở bên biển Trăng Khô lập tức tỏ vẻ hưng phấn, rõ ràng không ngờ rằng có thể chính mắt nhìn thấy Lâm Nhất và Cơ Vô Dạ giao thủ. Dù lúc trước mọi người đều đoán được Lâm Nhất đã đánh bại Tần An và Bùi Nhạc, nhưng không tận mắt nhìn thấy, ít nhiều gì cũng hơi tiếc nuối. Bây giờ Tinh Quân thượng cổ với thực lực mạnh mẽ đến mức đáng sợ kia tạo ra dị tượng như thế, mỗi một người đều có thể nhìn thấy rõ ràng. Bọn họ sẽ tận mắt nhìn thấy Thiên Tinh Châu mà Tinh Quân thượng cổ để lại sẽ thuộc về ai. Chiến đấu một lần nữa, rốt cuộc là Cơ Vô Dạ có thể giữ được danh dự hay Lâm Nhất lội ngược dòng thành công, sẽ nhanh chóng được công bố. Chỉ nghĩ thôi đã khiến mọi người cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. “Đám người này đang nghĩ gì thế? Vẫn ảo tưởng Lâm Nhất có thể thắng được Cơ Vô Dạ sao, thật ngây thơ…”, Tạ Vân Kiều khẽ cau mày, lạnh lùng nói. “Đến cuối cùng có thể kiên cường không quỳ xuống cầu xin đã đủ để kiêu ngạo rồi. Cơ Vô Dạ đứng thứ ba bảng ngoài, Huyết Thủ Đồ Tể đâu chỉ là hư danh!” Nét mặt của Tần An và Bùi Nhạc cũng rất lạnh lùng. Dù là Diêm Không thua trong tay Cơ Vô Dạ cũng tỏ vẻ khinh thường, cười châm chọc: “Trận chiến không có bất ngờ cũng đáng được mong đợi như thế sao?” Không chỉ những thiên tài trong mười người mạnh nhất của bảng ngoài, mà cả mấy người nhóm Quách Húc, Dương Phàm trên bảng Long Vân cũng không cho rằng Lâm Nhất sẽ chiến thắng. Hoặc nói đúng hơn là không hy vọng Lâm Nhất chiến thắng. Lâm Nhất bây giờ nhìn như đang khiêu chiến một mình Cơ Vô Dạ, nhưng thực tế là đang khiêu chiến toàn bộ bảng Long Vân bốn năm trước. Quần Long thịnh yến, bốn năm một lần, chỉ cần là người có thể lên bảng, không ai không nổi tiếng cả Nam Vực. Danh tiếng như thế, gần như không ai không biết, hạng càng cao càng có tiếng tăm. Bốn năm qua, những thiên tài trong bảng là bọn họ đi đến đâu cũng được mọi người chú ý, vô cùng chói mắt. Không ai muốn mất đi ánh sáng này, ai cũng không cam lòng bị nhân tài mới nổi thay thế. Nếu Cơ Vô Dạ bị Lâm Nhất đánh bại, chắc chắn bọn họ sẽ thấy không cam lòng, không ai muốn chịu đựng cảm giác sợ hãi khi bị thay thế cả. Đặc biệt là mười người mạnh nhất trên bảng ngoài như Tạ Vân Kiều, thua Cơ Vô Dạ bọn họ có thể chấp nhận được, đối phương vốn có danh tiếng lẫy lừng, cũng là thiên tài xuất chúng trong bảng. Nhưng thua bởi tiểu tử không biết từ đâu chui ra như Lâm Nhất thì quá mất mặt. Biết bao nhiêu thiên tài của bảng Long Vân tập trung ở nơi này, cuối cùng lại để Lâm Nhất cướp đi Thiên Tinh Châu. Không chỉ bị vả mặt mà cái tát này còn rất vang dội nữa. Mấy người đều có vẻ đang khinh thường, khẳng định rằng Lâm Nhất chắc chắn sẽ thua. Nhưng sâu trong lòng lại căng thẳng hơn bất cứ ai. “Sư tỷ, ta hơi sợ…” Bên phía thư viện Thiên Phủ, nét mặt Liễu Vân Yên nặng nề, nàng ta yếu ớt nói. Nghe vậy, Mặc Linh cười khổ, ai mà không sợ chứ?