Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1795:

01-10-2024


Trước Sau

Chương 1800: Đột nhiên lão ta cảm thấy rất mỉa mai.
Sau khi lão ta bị phế bỏ võ công, cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long muốn giết lão ta, Long Hoàng cũng lấy lại họ đã ban, thế nhưng Dương Thanh – đối thủ một mất một còn trước đây lại ra tay cứu lão ta.
 “Bắt đầu từ hôm nay, tôi và Hoàng tộc họ Long không còn bất kỳ quan hệ gì nữa!” Vương Chiến dứt lời liền giơ tay lên xé góc áo của mình.
 Long Khôn thoáng ngẩn người, Vương Chiến làm vậy là muốn cắt đứt quan hệ, nhất thời sát khí trong mắt lão ta càng đậm: “Nếu vậy dù có giết chết ông tôi cũng không cảm thấy đáng tiếc”.
 “Long Khôn, ông rất thông minh, hẳn ông cũng biết đây là chỗ nào.
Cậu Thanh đang ở tập đoàn Nhạn Thanh đối diện, ông nghĩ cậu ấy không biết ông đến đây sao?” Vương Chiến lạnh giọng nói: “Nếu ông muốn thăm dò cậu Thanh thì cứ ra tay đi!” Thấy bộ dáng tràn đầy tự tin của Vương Chiến, Long Khôn không hề ra tay ngay mà chỉ híp mắt nhìn Vương Chiến.
 Thái độ này của Vương Chiến khiến lão ta cảm thấy áp lực áp vô hình.
 Một khi Vương Chiến hồi phục võ công tất nhiên sẽ trở thành kẻ thù của toàn bộ Hoàng tộc họ Long.
 Vì thế Vương Chiến nhất định phải chết.
 “Thật ra tôi cũng muốn thử xem đứa con trời có hy vọng được phong Vương nhất ở Yến Đô trong lời đồn liệu có tư cách nhận được vinh dự này không?” Long Không nói xong liền lao veè phía Vương Chiến.
 “Đánh!” Mười cao thủ Vương Cảnh đình phong đồng loại ra tay lén lén tấn công Long Khôn.
 Dương Thanh bảo bọn họ đến đây bảo vệ Vương Chiến, cũng là vơ hội để bọn họ rèn luyện.
 Hơn nữa như Vương Chiến đã nói, Dương Thanh đang ở tập đoàn Nhan Thanh đối điện, chỉ cần Dương Thanh ở đây, bọn họ không có gì phải sợ.
 Bởi vì bọn họ tin chắc Dương Thanh sẽ không trơ mắt đứng nhin bọn họ giết chết.
 Sắc mặt Vương Chiến cực lỳ âm trầm, Lão ra không ngờ Long Khôn sẽ đến đây tìm Phùng Tiểu Uyển trị bệnh cho Long Thiên Vũ, càng không ngờ Long Không lại phát hiện ra lão.
 “Tiểu Uyển, nói vậy rất nguy hiểm, cháu rời khỏi đây trước đi!” Vương Chiến không yên tâm Phùng Tiểu Uyển, nặng nề nói.
 Phùng Tiểu Uyển lắc đầu, tuy sắc mặt hơi lo lắng nhưng ánh mắt vô cùng kiên quyết.
 Cô ta cũng suy nghĩ giống mười cao thử Vương Cảnh đình phong kia, chỉ cần Dương Thanh ở đây, không ai có thể tổn thương cô ta được.
 Mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đối đầu với một cao thủ Thần Cảnh trung kỳ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Long Khôn, cả bọn bị Long Khôn chèn ép.
 Vương Chiến ở bên cạnh quan sát cuộc chiến, sắc mặt nghiêm nghị, chỉ sợ Long Khôn sẽ ra tung đòn giết người.
 Những người này đều do Dương Thanh phái tới bảo vệ lão ta.
Nếu bọn họ chết ở đây, e là đời này lão sẽ không yên lòng.
 “Một đám rác rưởi!” Long Khôn không hề che giấu sự khinh thường trong mắt, lão ta vừa nói xong khí thế trên người đột nhiên tăng vọt.
 Một luồng sức mạnh bàng bạc bộc phát, bao trùm mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong kia.
 Lúc này mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đều thay đổi sắc mặt, bọn họ cảm nhận được luồng sức mạnh không thể ngăn cản.
  Long Khôn đột nhiên biến mất trong tích tắc, lúc xuất hiện lại mười cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong đồng loạt bay ngược ra ngoài.
  Chỉ còn một mình Long Khôn ngạo nghễ đứng đó.

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!