Chương 1732: “Thực lực của Miêu Vân Nghiễm vốn chỉ có Thần Cảnh trung kỳ, nhưng lại có thể lợi dụng cổ thuật đẩy thực lực lên tới Thần Cảnh đỉnh phong, loại thủ đoạn này, cháu cũng lần đầu nghe nói đến”. “Miêu Vân Nghiễm đã lợi hại như vậy thì sư phụ ở Miêu Thành của ông ta còn mạnh cỡ nào?” Nghe Dương Thanh nói thế, Tần Đức Chính cũng lo lắng ra mặt: “Lần này nhà họ Tần đã khiến cháu gặp phiền toái rồi!” Dương Thanh bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Ông hai, nếu ông còn coi cháu là rể nhà họ Tần thì sau này đừng nên nói những lời như thế nữa”. Tần Đức Chính cười cười: “Ừ, không nói, sau này không nói thế nữa, cháu là con rể của nhà họ Tần này, đồng thời cũng là quý nhân của nhà họ Tần”. Cùng lúc đó, tại Miêu Thành xa xôi, trong một trang viên. “Ọc!” Sư phụ của Miêu Vân Nghiễm là Lưu lão quái đột nhiên hộc ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch đi. Lần trước, khi Tần Như Phong bị giết, cổ trùng bị tiêu diệt, Lưu lão quái cũng đã như vậy. Nhưng lúc này, phản ứng của Lưu lão quái càng mạnh hơn, cổ trùng trong người như đang phát điên cắn nuốt lục phủ ngũ tạng lão ta. “Sư phụ!” Một người trung niên vội vàng chạy vào, sợ hãi hô to, vội vã lấy ra một viên thuốc màu đen đưa cho Lưu lão quái. Lưu lão quái vội vàng nuốt viên thuốc, nhưng cơn đau khủng khiếp trong cơ thể vẫn giằng xé chừng năm phút mới giảm bớt. “Sư phụ, rốt cuộc đã có chuyện gì vậy? Chuyện gì làm người bị cổ độc phản phệ thế này?” Người trung niên kia bấy giờ mới dám lên tiếng hỏi. Sắc mặt Lưu lão quái trở nên dữ tợn cực kì, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Đại sư huynh của con đã chết!” “Cái gì? Miêu sư huynh chết rồi?” Người trung niên kia không thể tin nổi, Miêu Vân Nghiễm đã đặt chân vào cảnh giới Thần Cảnh, thực lực thậm chí đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ. Kể cả ở Miêu Thành này cũng không có mấy người xứng là đối thủ của ông ta. Một người mạnh mẽ cỡ đó lại bỏ mạng ở thế giới bên ngoài sao? Sắc mặt Lưu lão quái lúc này vô cùng dữ tợn, cái chết của Miêu Vân Nghiễm quả thực là một đả kích cực lớn với lão ta. Lão ta chỉ có bốn đệ tử, Miêu Vân Nghiễm là đại đệ tử, đồng thời cũng là người có thiên phú võ thuật mạnh nhất, mới năm mươi tuổi, thực lực đã đạt tới Thần Cảnh trung kỳ. Xét trong Miêu Thành này, Miêu Vân Nghiễm cũng có thể xếp vào hạng những gương mặt xuất sắc nhất, vậy mà bây giờ ông ta đã chết, còn chết ở bên ngoài. “Sư phụ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ạ? Sao đại sư huynh có thể chết ở ngoài thế tục được ạ? Với thực lực của anh ấy, chớ nói ngoài kia, ngay cả trong mười ba khu vực của Miêu Thành cũng có thể tung hoành thoải mái rồi cơ mà?” Người đàn ông trung niên kia kinh ngạc hỏi. Ông ta là đệ tử nhỏ nhất của Lưu lão quái, năm nay vừa mới bốn mươi tuổi, thực lực cũng đã đạt tới Vương Cảnh đỉnh phong, tuy thiên phú võ thuật không bằng Miêu Vân Nghiễm nhưng trong số bốn đệ tử, ông ta cũng là người có thiên phú thứ hai rồi. Nếu ông ta tới độ tuổi như Miêu Vân Nghiễm, có lẽ cũng có thể đạt tới Thần Cảnh trung kỳ như vậy. “Mà chín Hoàng tộc lớn vào một trăm năm trước, mỗi Hoàng tộc đều có cao thủ Thần Cảnh, nghe đồn thậm chí còn có cả cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong”. “Vậy mà, năm Hoàng tộc lớn liên kết lại vẫn bị người đó trấn áp, từ đó suy bại trăm năm, Hoàng tộc cũng bị giáng thành Vương tộc”.