Chương 1689: Bọn họ đều từng nhận được ơn huệ của chủ gia tộc cũ Tần Đức Tài, có thể nói là không có ông chủ cũ thì không có bọn họ ngày hôm nay. Bọn họ vốn tưởng mình sẽ chiến đấu vì nhà họ Tần cả đời nhưng không ngờ có một ngày mình sẽ đánh nhau với người nhà họ Tần. Nhưng vì bảo vệ con trai của Tần Đức Tài, bọn họ thà chết chứ không chịu khuất phục! Nhìn mười mấy người chú bác đứng trước mặt mình, Tần Đại Dũng giàn giụa nước mắt, nghẹn ngào nói: “Các chú bác, cháu chỉ là một kẻ vô dụng, không xứng để các chú bác làm vậy vì cháu đâu”. “Cậu là giọt máu duy nhất còn lại của ông chủ cũ trên giời này, chúng tôi phải dùng cả tính mạng để bảo vệ!” Ông Ngô đỏ mắt nói. Tình cảnh này làm Dương Thanh rất xúc động. Anh không sao ngờ được Tần Đại Dũng lại là cậu chủ nhà họ Tần, càng không ngờ hôm nay hai người tới nhà họ Tần lại gặp phải chuyện như vậy. Anh cũng không ngờ ở trong nhà họ Tần còn có một nhóm người trung thành với Tần Đức Tài tới chết. Dù sao ông cụ đã chết năm mươi năm, những người này còn có thể chiến đấu vì con cháu của ông cụ như vậy. “Các ông yên tâm, có cháu ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho các ông có chuyện gì đâu!” Đúng lúc này, Dương Thanh vẫn đứng sau lưng Tần Đại Dũng bỗng nói. Anh vừa dứt lời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh. “Đại Dũng, người này là ai vậy?” Tần Đức Chính nhìn Tần Đại Dũng và nghi ngờ hỏi. Vừa rồi, Tần Đại Dũng cũng quên mất Dương Thanh, lúc này mới lấy lại tinh thần, vội vàng kéo anh qua giới thiệu với đám người Tần Đức Chính: “Các chú bác, đây là con rể của cháu – Dương Thanh. Những cao thủ phía sau đều là thủ hạ của nó!” “Cháu chào các ông!” Dương Thanh cung kính nói. Không quan tâm anh có thực lực thế nào, thân phận gì, hành động của những ông cụ trước mắt này đáng được anh tôn trọng. “Tốt, tốt, tốt!” Tần Đức Chính kích động, kéo tay Dương Thanh nói: “Không ngờ nhà họ Tần có được cậu con rể đẹp trai tài giỏi thế này, đây là chuyện vui của nhà họ Tần chúng ta!” Tuy bọn họ không biết Dương Thanh có thực lực mạnh tới mức nào nhưng chỉ dựa vào việc anh dẫn tới tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, bọn họ đã biết anh có lai lịch không nhỏ. “Các người ôn chuyện đủ chưa?” Bỗng nhiên, một giọng nói lạnh lùng vang lên. Đó là giọng của Tần Như Phong. Chỉ thấy Tần Như Phong đứng chắp tay, hờ hững nhìn về phía đám người Dương Thanh và lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ các người thật sự cho rằng dựa vào tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ là có thể làm gì được tôi sao?” “Người không biết thì không sợ, các người không biết thực lực của tôi bây giờ mạnh thế nào đâu”. Tần Đức Chính cười lạnh: “Tao không tin tám cao thủ Vương Cảnh hậu kỳ, còn có mấy lão già Vương Cảnh hậu kỳ và trung kỳ chúng tao còn không giết được một Vương Cảnh đỉnh phong như mày”. “Các người thật sự cho rằng thực lực của tôi chỉ là Vương Cảnh đỉnh phong thôi sao?” Tần Như Phong chợt cười lạnh nói. “Ầm!” Một giây tiếp theo, từ trên người Tần Như Phong phát ra một khí thế vô cùng khủng khiếp, giống như sóng to gió lớn cuốn ra khắp nơi.