Chương 1675: Trong đôi mắt đỏ hoe của Dương Thanh ngập tràn kiên định nói. Đồng thời, anh âm thầm thề sau này dù có chuyện quan trọng cỡ nào cũng không bao giờ rời khỏi vợ con lâu như vậy nữa. “Dương Thanh đã mấy ngày không được ăn cơm gia đình rồi, chúng ta mau ăn cơm thôi!” Giọng nói của Tần Đại Dũng vang lên, khiến Tần Thanh Tâm và Tần Y nín khóc, hai người phụ nữ vội vàng buông Dương Thanh ra. Tần Y đỏ bừng mặt. Vừa nãy trong lúc không khống chế được cảm xúc, cô ta đã ôm Dương Thanh khóc. Tuy cô ta xem Dương Thanh là anh, Dương Thanh cũng coi cô như em gái, người nhà thấy cảnh tượng này thì không sao nhưng nếu người ngoài thấy hình ảnh này còn ra thể thống gì nữa. “Chờ chút đã, đợi lát nữa còn có khách quý!” Dương Thanh đang chuẩn bị đẩy Tần Đại Dũng ngồi vào bàn ăn thì Tần Thanh Tâm bỗng thốt lên. “Khách quý? Ai vậy?” Dương Thanh không hiểu hỏi. “Reng reng reng!” Trong lúc anh còn đang nghi ngờ thì chuông cửa vang lên. “Đến rồi!” Tần Thanh Tâm cười nói, sau đó chạy tới. “Tiểu Uyển, cuối cùng em cũng đến rồi. Nếu em không đến chị còn tưởng em còn đang giận Tần Y nữa đấy!” Là Phùng Tiểu Uyển đến, Tần Thanh Tâm nắm chặt tay Phùng Tiểu Uyển cười nói. “Sao có thể chứ?” Phùng Tiểu Uyển cười nói. “Tiểu Uyển!” Tần Y cũng bước tới, nhìn Phùng Tiểu Uyển bằng đôi mắt vô cùng tôn sùng. “Chị Y Y!” “Chú Tần!” Phùng Tiểu Uyển chào hỏi Tần Đại Dũng và Tần Y, sau đó mới nhìn Dương Thanh cười nói: “Anh Thanh, em đến ăn chực cơm đây!” Nhìn cảnh tượng trước mắt, Dương Thanh đại khái cũng đoán được chuyện gì xảy ra, rõ ràng là Tần Thanh Tâm và Tần Y muốn nhân cơ hội này trịnh trọng xin lỗi Phùng Tiểu Uyển. Bởi vì trước kia hai cô đã hiểu lầm Phùng Tiểu Uyển, hơn nữa còn rất có ác cảm với cô ta. Người một nhà hòa thuận vui vẻ, rõ ràng Tần Thanh Tâm và Tần Y đã tốn rất nhiều công sức mới làm được một bàn đầy ắp món ăn như vậy. Nhưng rõ ràng mấy món này là do người mới nấu. Các món ăn rất không ổn, có món mặn, có món nhạt, nhưng nhìn chung không tệ, ít nhất vẫn có thể ăn được. Sau khi ăn xong, Phùng Tiểu Uyển lại tự mình làm trị liệu cho Tần Đại Dũng, kết quả Tần Đại Dũng đã ngồi xe đẩy gần nửa tháng lại đứng lên được thậm chí còn đi mấy bước. Dù còn hơi run run nhưng ít nhất đã bước đi được. “Thần y! Quả nhiên là thần y mà!” “Tiểu Uyển, y thuật của em lợi hại hơn mấy chuyên gia kia nhiều!” Tần Y tôn sùng nhìn Phùng Tiểu Uyển nói: “Quan trọng nhất là những chuyên gia kia đều là mấy ông già bảy tám mươi tuổi, đâu có ai trẻ như em!”