Ông lão mặc áo tơi, tóc bạc như tuyết, gương mặt nhăn nheo, nếp nhăn ngang dọc, nhưng lời nói của ông ta lại vô cùng mạnh mẽ, khiến tất cả mọi người không dám khinh nhờn. Vô số ánh mắt đổ dồn về phía ông lão, tò mò đoán xem ông ta có thân phận gì. “Kiếm Thập Tam!” Không ít lão giả cao tuổi đều nhận ra được Thập Tam gia, gương mặt bỗng nhiên biến sắc. Đây chính là một truyền kỳ của Đế Quốc Đại Tần năm đó, ông ta vậy mà vẫn còn ở lại Đại Tần, bây giờ đứng ra bảo vệ cho hậu bối của Kiếm Các. “Là Thập Tam, nhân tài danh chấn Đại Tần hơn năm mươi năm về trước, tương truyền ông ta đã rời khỏi Đại Tần rồi”. “Điều này quả thực khiến người ta ngạc nhiên, Kiếm Thập Tam vậy mà vẫn còn sống, còn xuất hiện ở Đại Tần”. Rất nhiều lão giả đều âm thầm ngạc nhiên hết sức, Kiếm Thập Tam này là một nhân vật truyền kỳ trong thời niên thiếu của bọn họ. Năm đó danh xưng của ông ta đã vang vọng khắp cả Đại Tần, sau khi ông ta tranh đoạt vị trí Các chủ với Kiếm Huyền Hà thất bại liền chưa từng xuất hiện nữa. Năm mươi năm trước, ông ta cùng Kiếm Huyền Hà là yêu nghiệt của Kiếm Các, càn quét hết thế hệ trẻ của Đại Tần. Là cơn ác mộng trong lòng của rất nhiều người, những trưởng lão của các Tông môn có mặt ngày hôm nay đều đã từng chịu không ít khổ bởi Kiếm Thập Tam. Mắt thấy ông ta đột nhiên xuất hiện như vậy, làm sao mà không ngạc nhiên cho được. Mặc dù nói là kỳ tài thiên hạ, nhưng nếu bây giờ đối đầu với chấp sự của Huyền Dương Điện thì vẫn kém hơn rất nhiều. Dù thế nào, Huyền Dương Điện cũng là Tông môn bá chủ của cổ vực Nam Hoa. Kỷ Vân cho dù chỉ là một chấp sự nho nhỏ thì thực lực và nền tảng của ông ta cũng đủ để khiến kẻ mạnh cảnh giới Thiên Phách phải e dè. Đừng nói Tần vương. Kiếm Thập Tam ông có thể ngăn được Kỷ Vân không? “Ở đâu ra lão già này vậy, cút sang một bên”. Kiếm Thập Tam? Kỷ Vân chưa từng nghe qua, một cao thủ của Đế Quốc Đại Tần cũng dám giao tranh với Huyền Dương Điện. Châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức. Chỉ thấy bàn tay của Kỷ Vân điên cuồng rung lên, trong thoáng chốc, một bàn tay bằng lửa cực lớn thình lình xuất hiện trong không trung sau đó vỗ mạnh về phía Thập Tam Gia. Bàn tay cực lớn năm ngón mở rộng tựa như cây cột chọc trời bỗng tóm xuống, phảng phất như bao hàm cả thiên uy. Rắc! Thập Tam Gia còn chẳng thèm nhìn đến, nhấc tay tung ra một chiêu kiếm, bàn tay như bao hàm cả thiên uy này bỗng bị đâm thủng một lỗ to sau đó tan biến mất. “Cái này…”. Kỷ Vân bàng hoàng hết sức, sao có thể như vậy, một chưởng này của ông ta cho dù có là cảnh giới Thiên Phách thì cũng không thể phá giải dễ dàng như thế mới đúng. Ông lão, rốt cuộc là có thân phận gì? Thần sắc trong mắt ông ta khi nhìn về phía Thập Tam Gia bất giác cứng lại. “Lâu rồi không gặp kẻ nào dám nói chuyện với ta như vậy rồi, chẳng qua là một chấp sự của Huyền Dương Điện mà thôi, Thiên Phách còn chưa thành, cũng dám láo xược trước mặt lão phu! Quỳ xuống!” Thập Tam Gia nhìn sang Kỷ Vân lạnh lùng quát một tiếng, như thể tiếng sấm rền, trong giọng nói bao hàm kiếm ý vang vọng. Cực kỳ bá đạo!