Dư chấn đáng sợ dao động, Lâm Nhất dưới hố sâu không rõ sống chết. “Đây là thực lực của đại hoàng tử sao? Ba chưởng, ba chưởng đã nắm chắc phần thắng, hoàn toàn áp đảo Lâm Nhất... ” “Không thể nói là áp đảo, chỉ có thể nói Lâm Nhất đã tốn quá nhiều sức lực trong ba trận trước. Mũi kiếm của hắn vẫn sắc bén, nhưng nhìn thế nào cũng thấy uy thế không còn mạnh bằng lúc đỉnh phong”. “Đúng, ta cũng nghĩ như vậy. Đây là lý do tại sao trước giờ chưa ai có thể thành công trên con đường địa ngục. Bốn người có thể tiến vào vòng loại bốn đều là nhân tài trong nhân tài, càng về sau càng tốn sức”. “Đúng đó, nhìn lúc Lâm Nhất thắng Tư Tuyết Y kìa, khi đó vẫn còn nhẹ nhàng, đến lượt Vân Chân thực chất đã thắng hơi miễn cưỡng”. “Đại hoàng tử thoạt nhìn ngông cuồng nhưng thật ra lòng dạ rất sâu, chỉ với ba chưởng, chưởng sau mạnh hơn chưởng trước, liên tục thăm dò điểm mấu chốt của Lâm Nhất. Sau khi xác định đối phương còn lại bao nhiêu thực lực thì tung đòn quyết định, tạo hiện tượng giả để người ta tưởng rằng mình vô địch”. “Không sai, nếu cả hai đều ở trạng thái đỉnh phong thì trận đấu này khó nói trước được”. Tần Vũ có mạnh hay không? Mạnh! Mạnh đến đáng sợ! Nhưng Lâm Nhất giành được tư cách đấu theo hình thức địa ngục từ nhóm thua cuộc, liên tục chiến thắng đối thủ, có thể đi tới trước mặt đại hoàng tử Tần Vũ đã đủ chứng minh thực lực của hắn. Công tử Táng Hoa hoàn toàn không kém. Đáng tiếc... Mệnh trời không thuộc về hắn, chỉ đến muộn một bước đã để mình bước vào địa ngục. Rất nhiều người khẽ thở dài, trong mắt tràn đầy đáng tiếc. Nghĩ đến lần đầu tiên thiếu niên bước lên đài khí phách nhường nào, hắn đã bất ngờ xuất hiện khi mọi người đều cho rằng hắn sẽ không đến. Sau đó hắn đã đánh bại liên tiếp hai vị công tử, tiến vào vòng loại tám sau cùng như một con hắc mã. Có thể nói phong thái của hắn sớm đã in sâu vào lòng người, khiến người ta khâm phục. Uy lực ba chưởng của Tần Vũ đã làm cho rất nhiều cao thủ trên quảng trường Long Môn chấn động, nhưng Lâm Nhất rơi xuống hố sâu kia vẫn khiến người ta kính phục. Thiếu niên này không dễ dàng chút nào, tuy bại nhưng vinh. “Chỉ là một tên kiếm nô mà dám tranh hạng nhất với bản điện hạ, thật hoang đường. Trọng tài đại nhân, ta nghĩ... Chắc đã có thể tuyên bố ta thắng rồi phải không?” Trên khuôn mặt u ám của hắn ta lộ ra nụ cười xưa nay chưa từng thấy, hắn ta nhìn về phía trọng tài, người đã bị một chưởng này gây chấn động. Trên không trung, trọng tài đang ngây người lập tức rời mắt khỏi hố sâu, chậm rãi hạ xuống, gật đầu nói: “Lâm Nhất đã ngất xỉu, tuy không thể phán đoán sinh tử, nhưng hắn không đứng dậy nổi, theo quy định thì có thể tính ngươi chiến thắng”. “Vậy mời tuyên bố!” Tần Vũ nhếch môi, xoay người lại cười bảo. Thắng rồi ư? Rất nhiều người như vừa tỉnh mộng, lần lượt đưa mắt nhìn về phía Tần Vũ. Cuối cùng vẫn như dự đoán trước đó, người thắng cuộc chiến sau cùng của Long Môn tranh tài vẫn là Tần Vũ. Không có bất ngờ, cũng không có kỳ tích. Sau hôm nay, hắn ta sẽ danh chấn Đại Tần, được hưởng vinh dự đặc biệt tối cao, trở thành một trong những người tài chân chính trẻ nhất của đế quốc Đại Tần. Tần Vũ đảo mắt qua hướng Lăng Tiêu Kiếm Các, nở nụ cười vô cùng sâu xa. “Tiểu sư đệ!” Ở dưới đài, Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, lòng đau như cắt, cực kỳ khó chịu, nếu không nhờ Lạc Phong trưởng lão giữ cô lại thì cô đã xông lên chiến đài. “Ta tuyên bố, Long Môn tranh tài, người thắng cuối cùng, Phi Vũ... ” Nhưng bỗng nhiên trọng tài biến sắc, nụ cười trên mặt Tần Vũ cũng cứng đờ.