Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 1236:

01-10-2024


Trước Sau

Không đợi Kim Tự Tháp hạ xuống, ý niệm của Mạc Phàm vừa động, ánh sáng ngũ sắc chói mắt xuất hiện trên người hắn.
Bóng dáng Mạc Phàm và Hồng Liên cùng biến mất tại chỗ, chỗ một quyền của lão tổ Thanh Bang và khổ tu của Thần Điện đánh tới trống không, xuất phát từ quán tính đánh về phía người đàn ông mặc thần bào âm dương và sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình.
Sắc mặt bốn người thay đổi, vội vàng dừng tay, Kim Tự Tháp đang hạ xuống cũng dừng lại.
Mọi người nhíu mày nhìn khắp xung quanh đài chiến đấu.
Sau lưng cách đám Lâm Thiên Nam không xa, ánh sáng ngũ sắc sáng lên, Mạc Phàm xuất hiện.
- Đã biết, quả thật không đủ.
Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu, nói.
Sau khi hắn nhất chiến ở cửa địa ngục, thực lực tăng lên không ít, nhưng đám người này không có một người là kẻ yếu.
Ma Long Quyền tương tự với Long Quyền hắn đưa cho A Hào, nhưng biến hóa ít đi nhiều, hẳn là bản giản hóa.
Quyền pháp bản giản hóa, có thể tu luyện tới mức này đúng là không đơn giản.
Bát Nan Thần Thể, gần như tương đương với niết bàn sống không bằng chết, ngoại trừ một số người có nghị lực mạnh không ai sẽ chọn trải qua khổ tu này.
Tuy hai người khác chỉ đánh một kích bất ngờ, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được âm dương điên đảo của Âm Dương Thuật và lực thẩm phán của Ma Thần.
Nếu hắn bị hai người này đâm trúng, sẽ không khác bị Huyết Thần Đao của Lâm Thiên Nam đâm trúng.
Bốn người này vô cùng khó chơi cộng thêm đám Phượng Hoàng, chỉ dựa vào biết đúng là không đủ.
- Thế nào, cậu chuẩn bị bó tay chịu trói à? Pháp Thần Horus nheo mắt, cười nói.
- Bó tay chịu trói, ông còn chưa có bản lĩnh này.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, tôi xem cậu có thể mạnh miệng tới khi nào.
Horus nheo mắt, trên Kim Tự Tháp có vô số đạo hào quang màu vàng bay ra, giống như rắn hổ mang há to miệng như bồn máu bay về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm không thèm nhìn những thứ này, hắn vươn một tay ra.
- Đan lai! Hai chữ này vừa vang lên, viên cầu màu đen lập tức bay từ người đám Bạch Tử Hàn ra, bay về phía Mạc Phàm.
- Chẳng trách.
Cách đó không xa Phượng Hoàng nhíu mày, nghi ngờ trong mắt lập tức biến mất.
Bà ta từng giao đấu với Mạc Phàm một lần, tuy chỉ là phân thân, nhưng cảm nhận được Mạc Phàm yếu hơn trước một phần.
Chín viên Kim Đan, vừa vặn là một phần ba Kim Đan trong cơ thể Mạc Phàm.
Pháp Thần Horus nhìn viên cầu màu đen bay về phía Mạc Phàm, trong mắt hiện lên âm u lạnh lẽo.
- Mạc Phàm, lúc này mới biểu lộ bản lĩnh, muộn rồi.
Lúc trước Mạc Phàm không lấy mấy viên Kim Đan này, bây giờ mới lấy, đâu dễ lấy như vậy.
Ông ta vung tay lên, văn tự hình chêm liên tục xuất hiện trước người ông ta.
“Rống!” Vừa rồi thiếu chút nữa Sphinx thú bị Mạc Phàm giết gầm lên giận dữ, lập tức xông về phía chín viên Kim Đan của Mạc Phàm, trong chớp mắt đã tới trước trước chín viên Kim Đan của hắn.
Sphinx thú há cái miệng to như bồn máu, giống như có thể nuốt trôi thiên hạ, nuốt chín viên Kim Đan của Mạc Phàm xuống.
Vẻ mặt không ít người ở đây thay đổi.
Rất rõ ràng thực lực của Mạc Phàm không phải đối thủ của đám Phượng Hoàng, lấy lại chín viên Kim Đan cũng không tính là lớn, ít nhất có thể đẹp hơn trước một chút.
Dù sao đó cũng là chín viên Kim Đan, vô số người cả đời cũng không ngưng tụ được một viên.
Nhưng chín viên Kim Đan này bị Sphinx thú nuốt, Mạc Phàm sẽ không có một chút phần thắng nào.
- Tiểu tử này xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Chúc Thiên Cực cao giọng cười nói.
Mạc Phàm gieo hỏa diễm ở trong cơ thể anh ta, mình thì bị con súc sinh kia ăn Kim Đan, đúng là báo ứng.
Trong đám người, không ít người lắc đầu thở dài, xoay người định rời đi.
Trước khi chiến Mạc Phàm không lấy lại toàn bộ Kim Đan, dùng trạng thái ứng chiến tốt nhất, sẽ tạo ra sơ hở lớn cho đám Pháp Thần Horus, sai lầm cấp thấp như vậy không nên xuất hiện trên người Mạc Phàm.
Bọn họ vốn chờ mong cuộc chiến này, bây giờ xem ra là Mạc Phàm tìm một đám cao thủ tới giết cậu ta, trận chiến chẳng có gì đẹp mà nhìn.
Sphinx thú nuốt chín hắc cầu kia xong thì đắc ý gầm lên với Mạc Phàm, bay trở về bên cạnh Pháp Thần Horus.
- Mạc Phàm, bây giờ cậu còn gì muốn nói? Horus cười lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ông cảm thấy Kim Đan của tôi dễ nuốt như vậy à? Mạc Phàm nâng mắt nhìn Pháp Thần Horus, lạnh giọng hỏi.
- Vậy cậu bảo nó nhả ra thử xem.
Pháp Thần Horus nheo mắt lại, cười hỏi.
Sphinx thú này không thể làm gì được Mạc Phàm, nhưng ở trên Địa Cầu không có thứ gì nó không nuốt được.
Phàm là thứ bị Sphinx thú nuốt vào bụng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành tảng đá, Kim Đan của Mạc Phàm cũng không ngoại lệ.
Khi ông ta an giấc ngàn thu trong Đế Vương Hạp Cốc, thạch nhân thạch thú muôn hình muôn vẻ, phần lớn là bị Sphinx thú nuốt sau đó tiết ra thứ gì đó.
Mạc Phàm lắc đầu cười, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Pháp Thần Horus.
- Pháp Thần Horus, tôi nhớ rõ tôi từng nói với ông tôi và ông không có thù oán? Pháp Thần Horus vốn nhíu mày, nhưng sau đó đắc ý trên mặt không giảm trái lại còn nhiều hơn.
Lúc này Mạc Phàm còn nói như vậy với ông ta, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, xương cốt mềm không như bình thường.
- Tiểu tử, trên thế giới này không có một ai không có thù oán với tôi, tôi lại không thể tới tìm người ta gây phiền phức, chỉ cần tôi muốn tôi có thể tìm, cậu không có thù oán với tôi cũng không có tác dụng.
Pháp Thần Horus cười nói.
- Quả thật thế giới này không phải không có thù oán thì bình yên vô sự, nhưng ông có biết vì sao tôi không lấy lại Tam Nguyên để ở ngoài trước khi ra tay không? Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Những người khác ở xung quanh nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lấy lại Tam Nguyên chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, vô cùng đơn giản.
Nhưng Mạc Phàm không làm như vậy, trái lại đợi tám người ngược mới ra tay.
- Chẳng lẽ? Sắc mặt đám Pháp Thần Horus cùng khó coi, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh.
- Vì sao? - Thứ nhất, Kim Đan của tôi vĩnh viễn đều là của tôi, tôi muốn cho người nào thì cho, nhưng tôi không cho, ai cũng đừng mơ lấy được, đừng nói là thú trấn mộ của ông, cho dù là thần thú Hỗn Độn tới, ăn thế nào thì phải nôn ra thế đó cho tôi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, vô cùng bá đạo nói.
Nói xong hắn nheo mắt lại, bỗng nhiên 18 viên hắc cầu xuất hiện phía sau hắn.
Cùng lúc đó, vẻ kỳ lạ xuất hiện trên người Sphinx thú.
Ngay sau đó vài tiếng r3n rỉ truyền từ miệng Sphinx thú ra, cơ thể của Sphinx thú vặn vẹo, giống như có chín thứ đang muốn thoát khỏi bên trong cao su dẻo.
“Rống…” Tiếng kêu thê lương vang lên, trên người Sphinx thú xuất hiện chín cái động lớn, chín hắc cầu chui từ dưới đất ra.
“Keng keng keng…” Âm thanh kim khí va vào nhau vang lên, chín hắc cầu quay về phía sau Mạc Phàm, đứng vào vị trí của mình ở xung quanh hắn.
Hắc cầu vừa quay trở về, khí tức trên người Mạc Phàm tăng lên gấp đôi, năng lượng cuồng bạo như gợn sóng lan ra xung quanh.
Chín hắc cầu, khí tức trên người Mạc Phàm cũng tăng lên chín lần, cho dù ngăn cách với đài chiến đấu bạch ngọc, vẻ mặt mọi người cũng đều thay đổi.
Vẻ mặt những người định rời đi sửng sốt, vội vàng dừng bước lại, sắc mặt vô cùng khó coi chậm rãi nhìn về phía đài chiến đấu bạch ngọc.
- Chuyện này? Mạc Phàm không để ý ánh mắt của những người xung quanh, nói tiếp: - Thứ hai sao… Không đợi Kim Tự Tháp hạ xuống, ý niệm của Mạc Phàm vừa động, ánh sáng ngũ sắc chói mắt xuất hiện trên người hắn.
Bóng dáng Mạc Phàm và Hồng Liên cùng biến mất tại chỗ, chỗ một quyền của lão tổ Thanh Bang và khổ tu của Thần Điện đánh tới trống không, xuất phát từ quán tính đánh về phía người đàn ông mặc thần bào âm dương và sở trưởng của Hắc Ám Giáo Đình.
Sắc mặt bốn người thay đổi, vội vàng dừng tay, Kim Tự Tháp đang hạ xuống cũng dừng lại.
Mọi người nhíu mày nhìn khắp xung quanh đài chiến đấu.
Sau lưng cách đám Lâm Thiên Nam không xa, ánh sáng ngũ sắc sáng lên, Mạc Phàm xuất hiện.
- Đã biết, quả thật không đủ.
Mạc Phàm lạnh nhạt gật đầu, nói.
Sau khi hắn nhất chiến ở cửa địa ngục, thực lực tăng lên không ít, nhưng đám người này không có một người là kẻ yếu.
Ma Long Quyền tương tự với Long Quyền hắn đưa cho A Hào, nhưng biến hóa ít đi nhiều, hẳn là bản giản hóa.
Quyền pháp bản giản hóa, có thể tu luyện tới mức này đúng là không đơn giản.
Bát Nan Thần Thể, gần như tương đương với niết bàn sống không bằng chết, ngoại trừ một số người có nghị lực mạnh không ai sẽ chọn trải qua khổ tu này.
Tuy hai người khác chỉ đánh một kích bất ngờ, nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được âm dương điên đảo của Âm Dương Thuật và lực thẩm phán của Ma Thần.
Nếu hắn bị hai người này đâm trúng, sẽ không khác bị Huyết Thần Đao của Lâm Thiên Nam đâm trúng.
Bốn người này vô cùng khó chơi cộng thêm đám Phượng Hoàng, chỉ dựa vào biết đúng là không đủ.
- Thế nào, cậu chuẩn bị bó tay chịu trói à? Pháp Thần Horus nheo mắt, cười nói.
- Bó tay chịu trói, ông còn chưa có bản lĩnh này.
Mạc Phàm lạnh lùng nói.
- Tiểu tử, tôi xem cậu có thể mạnh miệng tới khi nào.
Horus nheo mắt, trên Kim Tự Tháp có vô số đạo hào quang màu vàng bay ra, giống như rắn hổ mang há to miệng như bồn máu bay về phía Mạc Phàm.
Mạc Phàm không thèm nhìn những thứ này, hắn vươn một tay ra.
- Đan lai! Hai chữ này vừa vang lên, viên cầu màu đen lập tức bay từ người đám Bạch Tử Hàn ra, bay về phía Mạc Phàm.
- Chẳng trách.
Cách đó không xa Phượng Hoàng nhíu mày, nghi ngờ trong mắt lập tức biến mất.
Bà ta từng giao đấu với Mạc Phàm một lần, tuy chỉ là phân thân, nhưng cảm nhận được Mạc Phàm yếu hơn trước một phần.
Chín viên Kim Đan, vừa vặn là một phần ba Kim Đan trong cơ thể Mạc Phàm.
Pháp Thần Horus nhìn viên cầu màu đen bay về phía Mạc Phàm, trong mắt hiện lên âm u lạnh lẽo.
- Mạc Phàm, lúc này mới biểu lộ bản lĩnh, muộn rồi.
Lúc trước Mạc Phàm không lấy mấy viên Kim Đan này, bây giờ mới lấy, đâu dễ lấy như vậy.
Ông ta vung tay lên, văn tự hình chêm liên tục xuất hiện trước người ông ta.
“Rống!” Vừa rồi thiếu chút nữa Sphinx thú bị Mạc Phàm giết gầm lên giận dữ, lập tức xông về phía chín viên Kim Đan của Mạc Phàm, trong chớp mắt đã tới trước trước chín viên Kim Đan của hắn.
Sphinx thú há cái miệng to như bồn máu, giống như có thể nuốt trôi thiên hạ, nuốt chín viên Kim Đan của Mạc Phàm xuống.
Vẻ mặt không ít người ở đây thay đổi.
Rất rõ ràng thực lực của Mạc Phàm không phải đối thủ của đám Phượng Hoàng, lấy lại chín viên Kim Đan cũng không tính là lớn, ít nhất có thể đẹp hơn trước một chút.
Dù sao đó cũng là chín viên Kim Đan, vô số người cả đời cũng không ngưng tụ được một viên.
Nhưng chín viên Kim Đan này bị Sphinx thú nuốt, Mạc Phàm sẽ không có một chút phần thắng nào.
- Tiểu tử này xong rồi, hoàn toàn xong rồi.
Chúc Thiên Cực cao giọng cười nói.
Mạc Phàm gieo hỏa diễm ở trong cơ thể anh ta, mình thì bị con súc sinh kia ăn Kim Đan, đúng là báo ứng.
Trong đám người, không ít người lắc đầu thở dài, xoay người định rời đi.
Trước khi chiến Mạc Phàm không lấy lại toàn bộ Kim Đan, dùng trạng thái ứng chiến tốt nhất, sẽ tạo ra sơ hở lớn cho đám Pháp Thần Horus, sai lầm cấp thấp như vậy không nên xuất hiện trên người Mạc Phàm.
Bọn họ vốn chờ mong cuộc chiến này, bây giờ xem ra là Mạc Phàm tìm một đám cao thủ tới giết cậu ta, trận chiến chẳng có gì đẹp mà nhìn.
Sphinx thú nuốt chín hắc cầu kia xong thì đắc ý gầm lên với Mạc Phàm, bay trở về bên cạnh Pháp Thần Horus.
- Mạc Phàm, bây giờ cậu còn gì muốn nói? Horus cười lạnh lùng nói.
Vẻ mặt Mạc Phàm như thường, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
- Ông cảm thấy Kim Đan của tôi dễ nuốt như vậy à? Mạc Phàm nâng mắt nhìn Pháp Thần Horus, lạnh giọng hỏi.
- Vậy cậu bảo nó nhả ra thử xem.
Pháp Thần Horus nheo mắt lại, cười hỏi.
Sphinx thú này không thể làm gì được Mạc Phàm, nhưng ở trên Địa Cầu không có thứ gì nó không nuốt được.
Phàm là thứ bị Sphinx thú nuốt vào bụng, chỉ trong chớp mắt đã biến thành tảng đá, Kim Đan của Mạc Phàm cũng không ngoại lệ.
Khi ông ta an giấc ngàn thu trong Đế Vương Hạp Cốc, thạch nhân thạch thú muôn hình muôn vẻ, phần lớn là bị Sphinx thú nuốt sau đó tiết ra thứ gì đó.
Mạc Phàm lắc đầu cười, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Pháp Thần Horus.
- Pháp Thần Horus, tôi nhớ rõ tôi từng nói với ông tôi và ông không có thù oán? Pháp Thần Horus vốn nhíu mày, nhưng sau đó đắc ý trên mặt không giảm trái lại còn nhiều hơn.
Lúc này Mạc Phàm còn nói như vậy với ông ta, người trẻ tuổi đúng là người trẻ tuổi, xương cốt mềm không như bình thường.
- Tiểu tử, trên thế giới này không có một ai không có thù oán với tôi, tôi lại không thể tới tìm người ta gây phiền phức, chỉ cần tôi muốn tôi có thể tìm, cậu không có thù oán với tôi cũng không có tác dụng.
Pháp Thần Horus cười nói.
- Quả thật thế giới này không phải không có thù oán thì bình yên vô sự, nhưng ông có biết vì sao tôi không lấy lại Tam Nguyên để ở ngoài trước khi ra tay không? Mạc Phàm lạnh nhạt hỏi.
Những người khác ở xung quanh nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.
Lấy lại Tam Nguyên chỉ là chuyện một ý niệm trong đầu Mạc Phàm, vô cùng đơn giản.
Nhưng Mạc Phàm không làm như vậy, trái lại đợi tám người ngược mới ra tay.
- Chẳng lẽ? Sắc mặt đám Pháp Thần Horus cùng khó coi, trong mắt lộ ra ánh sáng lạnh.
- Vì sao? - Thứ nhất, Kim Đan của tôi vĩnh viễn đều là của tôi, tôi muốn cho người nào thì cho, nhưng tôi không cho, ai cũng đừng mơ lấy được, đừng nói là thú trấn mộ của ông, cho dù là thần thú Hỗn Độn tới, ăn thế nào thì phải nôn ra thế đó cho tôi.
Vẻ mặt Mạc Phàm lãnh khốc, vô cùng bá đạo nói.
Nói xong hắn nheo mắt lại, bỗng nhiên 18 viên hắc cầu xuất hiện phía sau hắn.
Cùng lúc đó, vẻ kỳ lạ xuất hiện trên người Sphinx thú.
Ngay sau đó vài tiếng r3n rỉ truyền từ miệng Sphinx thú ra, cơ thể của Sphinx thú vặn vẹo, giống như có chín thứ đang muốn thoát khỏi bên trong cao su dẻo.
“Rống…” Tiếng kêu thê lương vang lên, trên người Sphinx thú xuất hiện chín cái động lớn, chín hắc cầu chui từ dưới đất ra.
“Keng keng keng…” Âm thanh kim khí va vào nhau vang lên, chín hắc cầu quay về phía sau Mạc Phàm, đứng vào vị trí của mình ở xung quanh hắn.
Hắc cầu vừa quay trở về, khí tức trên người Mạc Phàm tăng lên gấp đôi, năng lượng cuồng bạo như gợn sóng lan ra xung quanh.
Chín hắc cầu, khí tức trên người Mạc Phàm cũng tăng lên chín lần, cho dù ngăn cách với đài chiến đấu bạch ngọc, vẻ mặt mọi người cũng đều thay đổi.
Vẻ mặt những người định rời đi sửng sốt, vội vàng dừng bước lại, sắc mặt vô cùng khó coi chậm rãi nhìn về phía đài chiến đấu bạch ngọc.
- Chuyện này? Mạc Phàm không để ý ánh mắt của những người xung quanh, nói tiếp: - Thứ hai sao…

Trước Sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!