Kinh ngạc chính là, Chu Tước Thần Cầm này rõ ràng chu kỳ tánh mạng ở vào phần đuôi, tùy thời có thể ngã lăn, vì cái gì còn bất kể sinh tử, thi triển thần uy như thế? Đây không phải gia tốc mình tử vong sao?Nghi hoặc là, chẳng lẽ dũng sĩ của Cự Thạch nhất tộc, đều theo Giang Trần đi Cửu Dương Thiên Tông, không ở nơi đây? Nếu là như vậy, như vậy mình phái Mặc lão cùng Bành lão đi phục kích Giang Trần, phần thắng cũng chưa chắc đặc biệt lớn. Dù sao, dũng sĩ Cự Thạch nhất tộc kia, có Bát huynh đệ. Mặc dù thực lực Bát huynh đệ kia không có khôi phục, sức chiến đấu đơn thể thậm chí không bằng Mặc lão cùng Bành lão. Nhưng mà tám đối hai, ưu thế còn rất rõ ràng. Mặc dù là đột nhiên tập kích, xác xuất thành công cũng sẽ không cao. - Chỉ có thể gửi hi vọng ở Phong Vân Thất Hồn Tán kia có thể có hiệu quả, có thể một lần hành động cầm xuống!Giờ phút này, Phong Vân Giáo giáo chủ có chút hối hận mình phái Bành lão cùng Mặc lão đi rồi. Nếu như Nhị lão lưu lại một, mình sẽ không giật gấu vá vai, cần phải đích thân ra trận như thế. - Chu Tước, thân thể ngươi đã tàn, làm chút gì đó không tốt, sao lại hiệu lực vì Nhân tộc đê tiện của Nhân loại cương vực? Ngươi không biết là, đây là vũ nhục huyết mạch Thượng Cổ Thần Thú của ngươi sao?Phong Vân Giáo giáo chủ ý đồ hiểu chi dùng lý, động chi dùng tình. Chu Tước Thần Cầm không biết ngôn ngữ Nhân tộc, nó chỉ biết Thượng Cổ thú ngữ. Tuy nghe hiểu ý tứ của Phong Vân Giáo chủ, lại căn bản không có để trong lòng. Theo lý thuyết, nó là Thượng Cổ Thần Cầm, huyết mạch cao quý, dùng thực lực của Nhân tộc hôm nay, hoàn toàn chính xác không có tư cách để nó thủ hộ. Nhưng mà, ở sâu trong nội tâm Chu Tước Thần Cầm có một thanh âm kiên định nói với mình, Lưu Ly Vương Thành này, đáng giá thủ hộ, đáng giá nó dốc sức liều mạng. Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì Lưu Ly Vương Thành có Giang Trần!Người trẻ tuổi kia, Chu Tước Thần Cầm nhìn không thấu, nhưng nó có một loại dự cảm, có lẽ người trẻ tuổi này, có thể mang đến cho nó một chuyển cơ, một cơ duyên. Đây là trực giác Thượng Cổ Thần Thú của nó. Cho nên, Chu Tước Thần Cầm đối với Phong Vân Giáo giáo chủ nói, căn bản khinh thường chú ý. Nó là Thượng Cổ Thần Cầm, kiến thức rộng rãi, ý chí kiên định, há sẽ bị mấy câu của Phong Vân Giáo giáo chủ làm rối loạn tâm thần. Phong Vân Giáo chủ thấy Chu Tước Thần Cầm bất vi sở động, trong lòng cũng hơi có chút lo lắng. Tuy hắn là Thiên Vị cường giả, nhưng Chu Tước Thần Cầm này là Thượng Cổ Thần Cầm, nếu như ở trạng thái đỉnh phong, hắn thậm chí ngay cả một cái đối mặt với Chu Tước Thần Cầm cũng chống đỡ không được. Nếu như Chu Tước Thần Cầm thấy chết không sờn, thiêu đốt Sinh Mệnh Tinh Hoa cuối cùng của bản thân chiến một trận, thắng bại thật sự khó nói. Dù sao, chống lại một con Thượng Cổ Thần Cầm, trong lòng của hắn cũng không có nắm chắc bao nhiêu. - Chu Tước tiền bối, ngươi bán mạng cho Lưu Ly Vương Thành, quả thực không có lợi. Bổn giáo chủ ngược lại cảm thấy, ngươi hợp tác với Bổn giáo chủ, mới là thượng sách. Phong Vân Giáo giáo chủ tiếp tục đầu độc:- Bổn giáo chủ nhìn ra, chu kỳ tánh mạng của Chu Tước tiền bối ngươi đã sắp kết thúc. Nếu như lại trễ tìm địa phương Niết Bàn, Dương thọ của ngươi, tuyệt đối sẽ không vượt qua trăm năm. Phong Vân Giáo giáo chủ này không hổ là từ Vạn Uyên đảo đến, đối với đặc tính của Chu Tước nhất tộc, rõ ràng cũng có hiểu rõ. Lời này, ngược lại rất có lực sát thương. Đạo tâm của Chu Tước Thần Cầm có chút nhúc nhích. Bất quá, Chu Tước Thần Cầm lập tức ý thức được, người đối diện này, không phải thế hệ quang minh lỗi lạc, loại người như vậy, chưa hẳn có thể tin. Quả nhiên, Phong Vân Giáo giáo chủ kia lại nói:- Chu Tước tiền bối, Nhân loại cương vực này, linh mạch tổn hại, thổ địa cằn cỗi, căn bản không thích hợp tiền bối dục hỏa Niết Bàn. Ta biết rõ một chỗ, tuyệt đối thích hợp tiền bối dục hỏa trùng sinh. Hơn nữa, chỗ kia, Bổn giáo chủ có thể mang tiền bối đi, tuyệt đối không có bất cứ vấn đề gì. Không thể không nói, thằng này khua môi múa mép như lò xo, nói rất có tính cổ động. Chu Tước Thần Cầm gáy to một tiếng, thần uy không giảm trái lại còn tăng. Hiển nhiên, Chu Tước Thần Cầm cũng nhìn ra, mặc dù người này nói chân thành, nhưng trên thực tế không phải là người có thể tin. Mặc dù hắn nói những chuyện này là thật, có lẽ chờ nó, là vận mệnh nô dịch, là trở thành khế ước thú của hắn. Chu Tước Thần Cầm nhìn ra được, dục vọng khống chế của thằng này đặc biệt mãnh liệt, dục vọng chinh phục đặc biệt mãnh liệt, cùng loại người này hợp tác, tuyệt đối là bảo hổ lột da. - Giang Trần a Giang Trần, bản linh ở chỗ này cũng là cường chống. Nếu như ngươi lại trở về muộn, bản linh nhiều lắm chỉ giúp ngươi hù dọa Phong Vân Giáo giáo chủ một chút. Thực đại chiến, năng lượng sinh mệnh của bản linh, chỉ sợ không kéo được một hồi đại chiến a... Tuy đạo tâm của Chu Tước Thần Cầm kiên quyết, không bị Phong Vân Giáo giáo chủ đầu độc, nhưng nó rất rõ ràng, mình nhiều lắm chỉ có thể uy hiếp Phong Vân Giáo giáo chủ. Thật sự muốn chiến đấu, trạng thái thân thể của nó, là không đủ để chèo chống trận đại chiến này... . Phương hướng biên cảnh giữa Lưu Ly Vương Thành cùng Cửu Dương Thiên Tông, tất cả Phệ Kim Thử không ngừng truyền lại tin tức. - Thiếu chủ, quả nhiên không ngoài sở liệu, ở biên cảnh, có mai phục một đám cường giả. Trong đám cường giả này, có hai tồn tại đặc biệt đáng sợ. Tử tôn của ta, căn bản không dám tới gần. Ở phương viên mười dặm, sinh linh tới gần, không có một cái nào có thể còn sống đi ra. Phệ Kim Thử Vương không ngừng truyền tin tức lại cho Giang Trần. Giờ phút này, Giang Trần mang theo Cự Thạch nhất tộc Bát huynh đệ, một nhóm chín người, khinh trang thượng trận, đã đi tới khu vực biên cảnh. Trước khi thu được tình báo chuẩn xác của Phệ Kim Thử nhất tộc, bọn hắn một mực đều án binh bất động. Trước kia, Giang Trần cũng có một tí suy diễn. Để mình đứng trên vị trí của Phong Vân Giáo giáo chủ, thì nên ra chiêu như thế nào. Hắn cảm thấy, dùng trình độ giảo hoạt của Phong Vân Giáo giáo chủ, nhất định sẽ trên đường mình từ Cửu Dương Thiên Tông phản hồi bố trí mai phục. Giang Trần theo mạch suy nghĩ này, cũng ý định tìm vận may. Nếu như Phong Vân Giáo thật sự bố trí mai phục, Giang Trần vừa vặn tương kế tựu kế, hung hăng đả kích nhóm phục binh này. Từ đó đánh bại âm mưu của Phong Vân Giáo. Trước kia hắn chỉ là suy diễn, nếu như tra ra không có phục binh, hắn sẽ lặng yên không một tiếng động lui về Lưu Ly Vương Thành, cùng Phong Vân Giáo quyết sống mái. Nhưng mà, quả nhiên như hắn suy diễn, Phong Vân Giáo kia, quả nhiên ở biên cảnh Lưu Ly Vương Thành bố trí mai phục, nhìn về phía trên, rõ ràng cho thấy muốn ở chỗ này phục kích bọn hắn từ Cửu Dương Thiên Tông phản hồi. - Trần thiếu, đám phục binh kia, nhân số không nhiều. Căn cứ tình báo của chúng ta, chung quanh có lẽ bố trí độc trận. Cho nên, sinh linh trải qua chỗ kia, căn bản không có còn sống đi ra. ---------