Tới khi nàng tỉnh lại, đã là mặt trăng nhô cao khỏi đỉnh đầu. Mà nàng nằm ở trên một chiếc thuyền nhỏ. Nàng giãy dụa thân mình muốn đứng lên, không ngờ lại phát hiện toàn thân cứng ngắc, cả thân mình như bị người điểm trúng, muốn động cũng không động được. Tâm hoảng hốt, giọng nàng run rẩy gọi, "Cửu, Cửu Thiên Tuế... " Đáp lại nàng chính là tiếng nước chảy róc rách khi cây trúc hoa động mặt nước. Trong bóng đêm, thuyền nhỏ từ trong một mảng hoa sen lướt qua. Khi tới cuối mùa xuân, hoa sen trong hồ đã mọc dài ra lá cây xanh biếc, trong không khí bóng đêm pha trộn mùi hương thơm ngát tự nhiên của lá sen. Khi ngửi thấy khiến kẻ khác vui vẻ thoải mái. Nàng gắng quay đầu, rốt cục thấy được dưới ánh trăng Quân Cơ Lạc đứng ở mũi thuyền chống thuyền. Quân Cơ Lạc đã thay y phục cẩm bào màu trăng non, trên cổ tay ống tay áo thêu hoa văn trúc diệp xanh tươi, có thể nói là đoan chính như quân tử. Trong trường hợp đó... Bằng vào việc hắn nửa đêm bắt cô nương nhà người ta, điểm ấy cùng quân tử không có nửa điểm quan hệ. Đường Tứ Tứ dùng sức cắn môi dưới, "Cửu Thiên Tuế, ngài đây là muốn dẫn ta đi nơi nào?" Quân Cơ Lạc không có trả lời nàng, trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, tiếng nước chảy róc rách, còn có khi gió đêm thổi qua mặt sông, âm thanh lá sen lã chã lay động. Trong bóng đêm, hết thảy đều có vẻ cực đẹp. Đường Tứ Tứ thấp thỏm trong lòng, lại đợi một lát, Quân Cơ Lạc rốt cục buông cây trúc trong tay, đi đến trước mặt của nàng. "không phải nói muốn cùng ngắm trăng sao, ta đương nhiên là mang nàng đến theo ta cùng nhau ngắm ánh trăng. " Quân Cơ Lạc vén ống tay áo, không để ý ở bên cạnh nàng ngồi xuống. Dưới ánh trăng, hình dáng khuôn mặt hắn bị ánh trăng phủ không giống vẻ sắc bén mọi ngày. Đường Tứ Tứ vội vàng nhìn hắn một cái, liền xoay đầu đi nhìn ánh trăng trên bầu trời. Tối nay ánh trăng mông lung, như tuyết thanh sạch sáng ngời nghiêng ngả trời đất. "Đẹp mắt không?" Quân Cơ Lạc ở bên cạnh nàng hỏi. Tình cảnh này, nếu nói khó coi, kia tự nhiên là giả. Chỉ là nàng thật sự không muốn phản ứng với hắn. Lông mày Quân Cơ Lạc khẽ nhướng, lại tiếp tục nói, "Kỳ thật, nàng căn bản không cần sợ ta. Mấy ngày nữa Thái tử sẽ thành thân, đến lúc đó ý chỉ của Hoàng Thượng cũng sẽ hạ xuống. Về sau hai chúng ta chính là người một nhà cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. " Ở trong bóng đêm, âm thanh hắn nói chuyện trầm thấp, làm cho người ta nghe không rõ tình cảm hắn đan xen trong lời này. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); một tin tức kinh sợ như vậy khiến Đường Tứ Tứ như tỉnh mộng, ngực giống như bị một cây đao xẹt qua, đau đến không thở nổi. Rất lâu sau đó nàng mới phản ứng lại, mở to đôi mắt đen bóng nhìn Quân Cơ Lạc, "không có khả năng, ngươi gạt ta!" "Lừa nàng?" Quân Cơ Lạc cười nhạo một tiếng, ngữ khí ngưng trọng, "Hoàng Thượng tu luyện đạo thuật, chính vì có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn ngồi ngôi vị hoàng đế. Trước mắt các hoàng tử đều đã trưởng thành. Bọn họ người nào không nghĩ tới ngôi vị hoàng đế. Dưới tình thế này, hoàng đế lại sao có thể nguyện ý nhìn thế lực hoàng tử nào đó lớn mạng. Mà với xuất thân của nàng, hắn càng không thể để nàng gả cho Thái tử điện hạ hoặc là hoàng tử khác có thể uy hiếp đến ngôi vị hoàng đế của hắn. " Đường Tứ Tứ yên lặng nghe, Quân Cơ Lạc cũng sửa ngữ khí nói chuyện ngưng trọng vừa rồi kia, cười nói, "Kỳ thật nàng có thể gả cho bản đốc, cũng không mệt. Tối thiểu bản đốc vẫn có thể hàng đêm chỉ ôm nàng cùng ngủ. " "Cút!" Đường Tứ Tứ tức giận mắng lại. Quân Cơ Lạc híp mắt, từ trong tay áo lấy ra một cái khăn tay, miễn cưỡng nói, "Cút là không có khả năng. Bất quá bản đốc thật sự thích tính cách này của nàng. " hắn dùng khăn tay che ánh mắt của Đường Tứ Tứ, lại ngắt một ít lá sen cẩn thận phủ phục phía dưới thân thể của nàng. Thân mình Đường Tứ Tứ không thể động, chỉ có thể bị động mặc hắn gây sức ép. "Bản đốc là người ích kỷ, nếu nói thích nàng, hơn nữa thân thể của nàng cái gì cũng đã sớm bị ta xem hết. Kia bản đốc vẫn nghĩ muốn đối với nàng phụ trách. " hắn cúi người xuống, khẽ cắn vành tai của nàng, ở bên tai của nàng nhẹ giọng thì thầm. Đường Tứ Tứ toàn thân tê rần, giống như bị sét đánh qua. Nàng không thể ngăn lại hành động của hắn, đơn giản trực tiếp mở miệng mắng, "Ngươi tên thái giám chết bầm, ngươi hôm nay nếu thật sự động vào ta... Ta, ta liền hận ngươi cả đời. " Quân Cơ Lạc mỉm cười, "Theo ý nghĩa nào đó mà nói, hận là một loại biểu hiện khác của yêu. " Lời này của Quân Cơ Lạc vừa xong, hắn liền hôn môi mềm mại đỏ mọng của Đường Tứ Tứ. Hai cánh môi vừa dán, nàng vô hạn kháng cự. hắn cũng vô hạn hưởng thụ. Mà ở trong kháng cự của nàng, hắn dần dần hoàn thành nghiệp lớn. hắn cường thế, hắn bá đạo làm phản kháng của Đường Tứ Tứ nhanh chóng tan tác. Dần dần hắn không còn thỏa mãn chỉ cùng môi của nàng dán lại. Bàn tay to của hắn dọc theo trước ngực đi xuống, dùng sức một cái, y phục trên người nàng hiển nhiên bị rút đi. Dưới ánh trăng thân thể nàng trắng trong như tuyết làm cho trong đôi mắt phượng của hắn có ánh lửa thoáng hiện. hắn khó kìm lòng nổi, nhẹ nhàng ngậm một đầu của hai viên tròn trước ngực. "Ưm... " Đại khái là vì ánh mắt bị che khuất, thân thể Đường Tứ Tứ càng mẫn cảm. Nàng nhịn không được yêu kiều một tiếng, thanh âm mê hoặc người. "Bản đốc ở lần đầu tiên chúng ta gặp mặt đã nói qua với nàng. Cho dù ta là tên hoạn quan, ta cũng có biện pháp cho nàng dục tiên dục tử. " Lời nói yêu quái quấn quýt si mê của hắn ở bên tai của nàng vang lên. Đường Tứ Tứ hận không thể cắn thịt uống máu hắn. Dưới thân Quân Cơ Lạc căng nóng phình to, cứng rắn như thiết. (adsbygoogle = window. adsbygoogle || []). push({}); hắn chịu đựng dục vọng mãnh liệt si mê gục đầu vào giữa thân thể tuyết trắng của nàng, một đường xuống phía dưới, như sói tham lam cắn, hút da thịt mềm mại của nàng. Cuối cùng, hắn dừng ở chỗ hang sâu u tối dưới thân của nàng. Ngón tay thon dài từ chỗ hang sâu u tối của nàng xẹt qua, Đường Tứ Tứ kháng cự đem hai đùi khép lại. Quân Cơ Lạc mỉm cười, mạnh mẽ dùng sức đem hai đùi tách ra, tiếp theo liền tựa đầu phủ vào giữa hai chân của nàng. “Quân Cơ Lạc, ngươi đê tiện... Vô sỉ... " Cho dù đời trước Đường Tứ Tứ đã sinh hài tử, nhưng Mộ Dung Nhược Hồng cũng không từng đối đãi với nàng như vậy. Mộ Dung Nhược Hồng mỗi lần đều là ở đêm dài người tĩnh, thổi đèn, ở trên người nàng yên lặng cày cấy. một loại cảm giác nhục nhã mãnh liệt tuôn ra, nước mắt không chịu thua kém liền rơi xuống. Nàng thề có cơ hội nhất định phải hướng Quân Cơ Lạc trả thù. Nếu là trước đây, Quân Cơ Lạc cao cao tại thượng tuyệt đối không biết dùng loại phương thức tương đương với thủ dâm này tới làm một nữ nhân vui sướng. Nhưng hôm nay, hắn thật sự là thật cẩn thận lấy lòng nàng. hắn dùng đầu lưỡi đẩy mạnh một chút, ý đồ bốc cháy nhiệt tình của nàng. Chẳng qua loại phương thức sủng hạnh này của hắn đối với Đường Tứ Tứ mà nói là sợ hãi hơn là vui mừng. Hai gò má của Đường Tứ Tứ đã ướt nhẹp nước mắt. Trong dàn hoa sen yên tĩnh, truyền đến tiếng khóc kháng cự của nàng. Quân Cơ Lạc trấn an nàng không được, không muốn dừng lại, tiếp tục cúi đầu xuống vùi đầu đẩy mạnh. hắn nghĩ muốn đem nàng sủng đến tận trời, muốn cho nàng động tình hô tên hắn, lại hảo tâm làm đủ chuyện xấu. Thân thể của nàng cứng ngắc không khác đầu gỗ. Bất đắc dĩ, hắn khẽ cắn môi, biết hỏa trên người hắn không có hy vọng Đường Tứ Tứ giúp hắn hạ. một bàn tay hắn sờ chỗ hạ thân của mình, cầm vật cứng rắn như thiết, vuốt ve qua lại. hắn nghĩ, có thể hắn là nam nhân bi đát nhất trên đời này. Mỹ nhân ở bên, mà hắn lại sợ làm nàng sợ, không thể không dùng phương thức này đến giảm bớt. Bất quá tiếp theo, hắn nhất định phải có được nàng. Đường Tứ Tứ nhìn không được, nàng chỉ là cảm giác được Quân Cơ Lạc đình chỉ xâm phạm với nàng. Cỗ ủy khuất trong lòng nàng mới vừa chậm rãi lui, tựa hồ nghe được trong không khí giống như có một mùi hương dâm mĩ tỏa khắp. Loại hương vị này, kiếp trước nàng cũng đã ngửi qua. Chỉ là làm cho nàng nghi hoặc chính là, khi ở cùng thái giám Quân Cơ Lạc này, như thế nào cũng có thể ngửi được loại hương vị này?